Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

Quê Nội






                                                                                                    (Ảnh minh họa)
                                                     
                                                       Tôi lại trở về đây thăm chốn xưa
                                                       Quê nội ơi chưa qua thời nghèo đói                                                        Buổi tôi về nắng hoe vàng cánh bãi
                                                       Con đường nào in dấu vết chân xưa?

                                                       Giọt nước mắt nào tôi khóc ngày mưa
                                                       Khi chiều xuống bơ vơ tôi nhớ mẹ
                                                       Mấy chục năm qua đâu còn con trẻ,
                                                       Đã khô rồi nước mắt những ngày xưa.

                                                       Vẫn triền đê bạt ngàn hoa cỏ may,
                                                       Con diều cũ giờ buổi chiều thiếu vắng
                                                       Bến sông xưa sao không còn trẻ tắm,
                                                       Trong lòng tôi vẫn vọng tiếng cười vui.

                                                       Mùa hè năm nào sông ngập bãi bồi,
                                                       Theo chân bác đi mò đăng, vớt đó
                                                       Lũ tôm nhỏ, con cá chày mắt đỏ...
                                                       Đâu hết rồi bóng dáng tuổi thơ tôi?

                                                       Bước thấp, bước cao trên cánh bãi bồi,
                                                       Thăm mộ bác giờ hoang liêu cỏ dại.           
                                                       Suốt một đời nổi chìm cùng cánh bãi,
                                                       Mộ bác giờ vẫn ngập những mùa mưa.

                                                       Con sông đỏ vẫn mải miết vô tư
                                                       Cuốn ra biển một thời thơ ngây nhất.
                                                       Còn tôi đứng đây bên dòng kí ức,
                                                       Thương nhớ một thời - Yêu dấu quê hương.

                                                         (entry viết 2008 chuyển từ yahoo blog sang)

Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012

Giông bão cuộc đời




Thật phũ phàng giông bão phải không anh?
Thôi hãy ngả, vòng tay em chờ đợi
Lùa tóc rối cho hồn anh dịu lại
Giúp anh quên đi bao nỗi muộn phiền.

Mưa ào ào, những cơn gió cuồng điên
Cùng hòa ca với bão giông sấm sét
Chốn bình yên trong tình yêu ta nép
Lời thơ này thay mẹ hát ru anh.

Ngủ đi anh, mai trời sẽ lại xanh
Nắng rực rỡ chim nuông hòa tiếng hót
Dẫu lòng anh vẫn còn nguyên đổ nát
Tấn trò đời nhạt nhoét phải không anh?

Ngủ đi anh, vòng tay em ôm anh
Là bến đậu chắn che ngày giông bão
Anh yêu ơi! Phút giây này huyền ảo
Mặc kệ đời giông bão phải không anh?

Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2012

Không phải vì ngày đó sẽ xảy ra





                                              Vậy thế là ngày đó đã đi qua
                                              Địa Cầu vẫn bình thản quay chậm rãi
                                              Chẳng động đất hay sóng thần, thiên thạch
                                              Hai cực Tinh Cầu vẫn cứ Bắc – Nam…

                                             Đã bao người lo sợ với hoang mang
                                             Một người chết nhưng triệu người vẫn sống
                                             Những ai hôm nay xoa tay thỏa mãn
                                             Hãy nhớ rằng sống chẳng dễ dàng đâu…

                                             Vẹn nguyên đây nóng bỏng một Tinh Cầu
                                            Lòng Trái Đất sục sôi nham thạch nóng
                                            Đẩy lục địa trôi rồi có lúc va nhau
                                            Trái Đất rùng mình biết lúc nào đâu…

                                           Vũ trụ mênh mông lắm thiên thạch sầu
                                           Lang thang làm thơ ngẩn ngơ hóa dại
                                           Va lung tung có chừa lại chúng ta
                                           Vậy khi nào Ngày Tận Thế đã qua?

                                          Ai hối hả yêu trước Ngày Tận Thế
                                          Sống mai này liệu vẫn có còn yêu?
                                          Tiền đâu nhiều đã vội vã đem tiêu
                                          Có còn lại để ngày mai sống tiếp?
                                          *****
                                          Sao lại sống để vội vàng hối tiếc
                                          Nghĩ Tận Thế rồi hối hả yêu thương
                                          Sao không xẻ chia trên mỗi nẻo đường
                                          Không nhân ái trong từng ngày đang sống?

                                         Hãy nhớ bạn ơi, mỏng manh cuộc sống
                                        Chẳng biết khi nào Tận Thế xảy ra đâu
                                        Hãy yêu thương, ta hãy cứ cho nhau
                                        Khi đang sống, chẳng phải vì…Tận Thế.


 
 

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

Nói với em: Nếu điều đó xảy ra



 
Hình ảnh trái đất nhìn từ tầu vũ trụ Apollo 17


NGÀY TẬN THẾ. Nếu điều đó xảy ra
Anh  chẳng hối tiếc điều gì em ạ
Anh đã yêu thương những gì có thể
Vẫn ghét những gì anh không thể yêu.
Anh đã cho và nhận cũng rất nhiều
Cũng day dứt ở giữa đời: Khôn – Dại
Chúng ta hiểu không thể nào làm lại
Mỗi ngày qua ta lại mất thêm đi
Đọng lại trong ta còn những điều gì
Đừng hối hận vì mỗi ngày đã sống…

Tinh Cầu đây, trong lòng nham thạch nóng
Mảng Lục địa trôi trên bề mặt hư vô (1)
Dải Ngân Hà bao thiên thạch bơ vơ
Va Trái Đất như va xe ngoài xa lộ (2)
Anh vẫn nghĩ chẳng có gì đáng sợ
Khi ngày mai hai cực chợt đảo chiều (3)
Sống trên đời ta hiểu được bao nhiêu
 Biết trước điều gì trong quá nhiều rủi ro?
Em hãy Nhận đi và em hãy Cho
Yêu thương ấy trong từng ngày đang sống…

Ghi chú: (1), (2), (3) là 3 trong số các giả thiết về biến cố gây ra Ngày Tận Thế
(1): Theo thuyết Cấu tạo Mảng, Trái đất là một quả cầu mà trong lòng nó là dung nham nóng chảy. Các lục địa như “mảng bèo” trôi trên bề mặt. Thủa khai sinh 5 lục địa vốn dĩ liền nhau như một mảng bèo lớn, do biến động trong lòng Trái Đất (như hồ nước lay động) nên “mảng bèo lớn” vỡ ra thành các “mảng bèo nhỏ”.  Sau đó các “mảng bèo” vẫn dịch chuyển và mỗi khi sát lại gần bên nhau chúng thường gây ra Động Đất (đôi khi kèm theo Sóng Thần)
(2): Giả thiết một thiên thạch trong vũ trụ bỗng nhiên đâm vào Trái Đất (như thiên thạch hay hành tinh Nibiru chẳng hạn)
(3): Giả thiết bỗng nhiên hai cực của Trái Đất đổi chiều dẫn tới rối loạn hay thay đổi từ trường ngược lại