Có nhiều người đã nói với mình sao lại trọn cái ava này, trông nó thật buồn, hoang vu và hiu quạnh...Không biết giải thích (hay không muốn?) vì muốn giữ riêng cho mình cái ý nghĩa của nó. Mới đây có một người bạn nhỏ cũng nói tương tự như mọi người và mình đã giải thích. Cuộc sống là vậy bộc lộ mình nhiều quá thì càng bị lộ "gót chân Asin".
Vào blog của một người bạn chợt thấy một entry về con đò. Copy lại dán vào của mình để cho ai đó đọc và hiểu thêm một chút về con đò...Mặc dù entry này chưa nói hết được những điều khác nữa về con đò, nhất là con đò của mình. Cám ơn người đã viết entry này.
(Copy từ blog Green Spring)
Có người nhắc nhớ tôi đến hình ảnh những con đò của quê hương tôi: Một con đò làm bằng gỗ thô, vô cùng mộc mạc, giản đơn, trôi nổi trên sông nước từ ngày này qua tháng nọ... Con đò ấy làm việc bất kể ngày đêm chỉ vì nó muốn thu hẹp khoảng cách của 2 bến bờ. Nó muốn mang con người đến cho con người. Nó hạnh phúc khi chứng kiến sự đoàn tụ. Nó khóc khi phải đưa tiễn người xa người. Nhưng dù trong hoàn cảnh nào, nó cũng hoàn thành trách nhiệm của nó - 1 cầu nối lưu động. Rồi đến khi không còn khả năng vật lộn với sông nước, nó nằm 1 nơi nào đó nơi có dòng sông nó thương yêu, ngắm nhìn dòng chảy bất tận và những con đò hậu duệ vẫn tiếp tục nối đuôi nhau kế thừa công việc cao cả của 1 con đò.Người ta từng ví von người thày giáo như người lái đò. Ông hiểu rõ về con đò và người đi đò. Mong muốn của ông là đưa những người khách đi đò an toàn đến điểm đích. Ông đưa đi, đón về hàng mấy trăm lần ông không hề biết vì ông không bao giờ đếm những chuyến đò của ông vì ông cho đó là 1 sự thừa thãi. Ông miệt mài làm việc trên con đò và tận tụy với tất cả những người khách qua sông. Đối với ông con đò như chính là cuộc sống của ông. Con đò mang ông đến với con người và cũng mang ông xa con người cũng như quy luật bất tận của cuộc sống: Hạnh phúc luôn đan xen với khổ đau, nụ cười song hành cùng nước mắt... Ông chấp nhận tất cả một cách hết sức tự nhiên như hơi thở của mình...
Dẫu rằng có mấy khách qua đò nhớ đến con đò đã giúp đưa bước chân họ đến những nơi họ muốn? Dẫu rằng có mấy ai hiểu được những nỗi niềm của ông lái đò, có mấy ai có thể cho ông 1 đốm lửa trong những đêm giá rét...? Nhưng dù thế nào đi nữa, ông vẫn chung thủy với con đò, với dòng sông, với con người vì 1 điều đơn giản: Ông là ông lái đò