Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

Quảng Trị sau 40 năm: Đau đớn & Xót xa

Theo chương trình đã thống nhất hôm trước với các anh, 05h25 ngày 25/7 chúng tôi lên đường vào Quảng Trị. Do tất cả các anh đã lớn tuổi mà lại tự lái xe nên chúng tôi không thể chạy thẳng một lèo vào Quảng Trị, mà phải nghỉ đêm tại Đồng Hới (Quảng Bình), dù lẽ ra phải nghỉ ở Nghệ An, các anh muốn tiết kiệm thời gian để mai vào Thành Cổ sớm.


10h10 trưa 26/7 Quảng Trị nắng chói chang, tất cả chúng tôi vào thắp hương trên đài tưởng niệm.

 


"Thẳng lối các anh ơi về Bắc. Nơi mẹ già còn mỏi mắt ngóng trông.."(Mẹ Muốn Một Lần Anh Về Bắc- MMMLAVB)



"Trời Quảng Trị cao xanh vời vợi. Nén nhang thơm đồng đội cũ cúi đầu..." (MMMLAVB)


Người cựu chiến binh E95, F325 (Nguyên là sinh viên trường ĐHBK xưa kia nay là giáo viên trường ĐHBK) đang đốt vàng mã , anh thầm nói: "Chúng tao vào đây thăm chúng mày, gửi ít tiền vàng để chúng mày làm lộ phí về quê hương..."



Năm ngoái: 09h00 ngày 08/7/2011 Cuốn Đại sách độc bản: "Huyền Thoại Thành Cổ Quảng Trị" được long trọng dâng lên Đài Tưởng Niệm các Anh Hùng Liệt Sỹ


(Ảnh chụp lúc 10h30 ngày 26/7/2012 tại Bảo Tàng Thành Cổ Quảng Trị)

Sau khi các anh trao tặng cho bảo tàng Thành Cổ bức ảnh, chụp ảnh cho các anh xong mình đưa điện thoại nhờ một anh bấm cho bức ảnh chụp cùng với Phó Giám Đốc (hay giám đốc?) bảo tàng Lê Trọng Thọ bên cuốn đại sách độc bản Huyền Thoại Thành Cổ Quảng Trị mà trong đó có bài thơ: "Mẹ Muốn Một Lần Anh Về Bắc" của mình. Cuốn sách này năm ngoái trong chương trình Đại Lễ Cầu Siêu & Tri Ân Các Anh Hùng Liệt Sỹ Thành Cổ QT mang tên: "Tên Anh đã Thành Tên Đất Nước" đã được đưa từ Đài Tưởng Niệm Các Anh Hùng Liệt Sỹ ở đường Bắc Sơn (trước cửa Lăng Chủ Tịch HCM) vào trong Thành Cổ QT 




Đứng trước bức tường trong Bảo Tàng Thành Cổ QT ghi tên đơn vị của anh: Trung đoàn 95 (E95) Sư đoàn 325 (F325).
 

Sau khi nghỉ ăn trưa. 14h00 (26/7) chúng tôi đến xóm Rào, thôn An Tiêm, xã Triệu Thành, huyện Triệu Phong. Đây là nơi anh trai tôi cùng đồng đội đã ngã xuống.



Chúng tôi hỏi thăm những người dân để biết thêm một vài thông tin về những gì sau 1975 khi họ trở lại vùng đất này.



Hai người cựu chiến binh sống sót trong trận bom đi ra phía bờ sông Thạch Hãn để định vị lại địa điểm trú quân bị đánh bom năm xưa. Anh Hòa (người giơ tay chỉ) là người đã đào cửa hầm để cứu sống anh Mừng (người đứng trước mặt) trong trân oanh tạc ngày 28/8/1972.



40 năm trước nơi đây là điểm chốt của C11, D6, E95, F325 gồm các căn hầm dã chiến. Khoảng 6h30 đến 6h45 sáng ngày 28/8/1972 sau khi chiếc OV10 (máy bay trinh sát của Quân đội Mỹ) phát hiện có điểm chốt của QĐNDVN chúng bắn xuống một quả đạn khói (để đánh dấu mục tiêu) và sau đó chưa đầy một phút chiếc máy bay tiêm kích F4 nhào xuống cắt một quả bom tấn.Một cụm 3 căn hầm bị trúng bom. Đây là hình ảnh hố bom còn lại sau 40 năm (tuy có biến dạng chút ít do những người dân đào lấy đất ở một góc), đồng thời do hàng năm khi nước sông Thạch Hãn dâng cao đã tràn vào đây đêm theo đất cát, phù sa bồi lấp nên hố bom đã bị nông đi...


Một trong những người lính còn sống sót trong trận bom đó đang đứng dưới hố bom để xác định vị trí các căn hầm xưa kia, vị trí căn hầm có anh trai tôi đã biến mất sau quả bom tấn đó. Anh Hòa (ở Sài Gòn) ra vừa dự lễ và vừa giúp chúng tôi một số thông tin để tìm kiếm người thân của mình và là đồng đội của anh.



Trao đổi với những người dân đang sống quanh đó (họ trở về lại sau 1975) để tìm hiểu thông tin.




15h00 (26/7) Chúng tôi sắp đồ lễ ra bãi cỏ. Hơn 10 bộ quân trang (cho những người lính hy sinh tại vị trí này trong 2 ngày 22/8/1972 & 28/8/1972) cùng các đồ dùng cá nhân, vàng mã...


Tất cả chúng tôi sắp hàng mặc niệm các anh


Đốt vàng mã gửi cho các anh sau 40 năm trở lại nơi này trong nỗi đau đớn đến tận cùng của tâm hồn. Các anh ơi! 40 năm trời đồng đội và người thân của các anh vẫn đau xót khôn nguôi khi không tìm được hài cốt các anh...




16h50 (26/7) chúng tôi ra Nghĩa Trang xã Triệu Thành. Theo lời những người dân xóm Rào, khi họ đào đất làm vườn, làm nhà...gặp hài cốt các anh họ đã đưa ra mai táng tại nghĩa trang này.



Anh trai tôi cùng đồng đội đã nằm đây, trong những ngôi mộ với tấm bia: Liệt Sỹ Chưa Biết Tên. Anh ơi! Trong hàng dãy những ngôi mộ Liệt Sỹ Chưa Biết Tên này, anh nằm ở ngôi mộ nào? Hài cốt của anh còn lại bao nhiêu?... Anh có biết em đang xót xa đứng đây với nỗi đau gần 40 năm chưa nguôi ngoai vì không biết phần mộ của anh nằm nơi đâu.

Trời đã nhập nhoạng, chúng tôi trở về để sáng mai tiếp tục công việc.

Ngồ
i nghỉ uống nước cạnh Bến Thả Hoa bờ Nam sông Thạch Hãn nhìn sân khấu cho ngày lễ đang đi vào những phút cuối hoàn thiện.



Các cháu học sinh, sinh viên đang lên thuyền tập dượt lần cuối việc thả hoa trong ánh chiều.

 

9h00 Sáng 27/7. chúng tôi quay lại xóm Rào. Dù đã nhờ anh chủ nhà có khu đất đi tìm thuê người để giúp chúng tôi tìm kiếm nhưng do vào những ngày lễ họ đều có việc nên chúng tôi đành mượn cuốc xẻng để đào thám sát một khoảng bên cạnh hố bom, hy vọng tìm thấy dấu tích căn hầm mà anh trai tôi cùng 4 đồng đội đã trú ở đó khi chiếc F4 thả quả bom tấn.




Các anh chắp tay khấn đồng đội mong bạn mình về mách bảo điều gì đó, để từ đó hy vọng tìm thấy chút ít hài cốt các anh.



Sau mấy tiếng đồng hồ đào bới rất thận tọng, tìm kiếm những dấu hiệu nhỏ nhất, chúng tôi chỉ tìm thấy một đôi bít tất Trung Quốc màu cỏ úa, quân trang của những người lính Miền Bắc. Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy nó vẫn còn lành, các anh giải thích cho tôi loại tất này rất bền vì có pha sợi nylon.



Từng nhát cuốc, nhát thuổng đều được soi kỹ...



Bới nhẹ để tìm kiếm...



Một chút vỏ bao tải của quân đội Mỹ mà các anh dùng để đựng cát làm hầm cũng làm chúng tôi lóe một tia hy vọng...



Bất ngờ khi lưỡi cuốc bổ xuống và bật lên một quả đạn cối, vài người trong số chúng tôi chưa qua chiến trận giật mình tá hỏa, xanh xám cả mặt mày. Tôi trấn tĩnh lại khi nghe các anh nói nó khó có thể nổ được vì chưa lắp đầu nổ. Nếu quả đạn này đã lắp đầu nổ thì chỉ khi va nhẹ vào đầu nó sẽ nổ tung. Tôi tự nhủ nếu quả đạn có nổ và chúng tôi ra đi theo các anh ở chính nơi này cũng chẳng có điều gì ân hận. Đúng như các anh đã nói mình may mắn hơn đồng đội là đến giờ này đã sống thêm được 40 năm...




Cầm quả đạn cối 60 trên tay trong đầu tôi thoáng một ý nghĩ: "Giá mình có thể mang nó về làm kỉ niệm..."


Tôi mang quả đạn đặt vào giữa hai thân của một cây Xoan để tránh rủi ro sau đó gọi điện báo cho một cán bộ xã để họ cho người có trách nhiệm đến lấy.


Sau một hồi trao đổi, các anh đã thống nhất ý kiến, căn hầm anh trai tôi cùng đồng đội đã hy sinh nằm dịch vào trong hố bom gần 2m. Khi quả bom nổ đã hất tung căn hầm này cùng các anh và quân tư trang, đạn dược...vì lẽ đó chúng tôi đã đào được những thứ đó dưới độ sâu 40cm. Như vậy hy vọng tìm căn hầm và hài cốt các anh là rất nhỏ...Chúng tôi thắp một nắm nhang trên phần đất vừa đào và tất cả ứa nước mắt...


Trời đã về chiều, chúng tôi quyết định nghỉ để về nhà tắm rửa, ăn uống để tối còn kịp ra sông Thạch Hãn dự buổi lễ được truyền hình trực tiếp trên VTV1: Quảng Trị Sáng Mãi Niềm Tin Chiến Thắng.


Bến Thả hoa (bờ Nam sông Thạch Hãn)



Sân khấu được làm nổi trên sông. Nhìn thẳng sang bờ Bắc là Bến Vượt. Một dãy những bông hoa rất lớn được làm để nối hai bờ.



Lung linh ánh đèn và rộn rã tiếng nhạc...


Đây là quang cảnh buổi chiều hôm trước khi tôi cùng các anh ngồi uống nước nhìn sang bờ Bắc, các anh nói 40 năm trước đây hàng đêm các anh đã trần truồng ôm ba lô, súng đạn bơi qua sông. Ngày đó hai điểm chéo nhau (chỗ cây cột điện cao thế trong ảnh là nơi xuất phát) chứ không phải thẳng bên kia bờ như hôm nay, bởi người ta đã tính đến dòng chảy của sông Thạch Hãn mùa lũ (để làm sao ai không biết bơi cứ ôm phao, bám theo đồng đội là trôi sang bên kia sông). Bây giờ người ta làm thẳng để dễ hình dung (chỉ mang tính tượng trưng).


Cũng là vị trí này trong đêm khi buổi lễ đang diễn ra, dòng sông ngập tràn hoa đăng, những ánh đèn mầu lấp lánh, bao nhiêu người đang dự lễ nơi đây biết được 40 năm trước đây trong đêm đen kịt, hàng chục ngìn những người lính đã bơi qua con sông này trông nhấp nhoáng lửa đạn. Bao nhiêu người đã nằm lại dưới lòng sông? Không biết hàng chục nghìn ngọn hoa đăng trên sông đêm nay có đủ cho vong linh mỗi người lính một bông hoa đăng?



Những ai đang ngồi nhìn sân khấu rực rỡ ánh đèn và tiếng nhạc kia mà đầu óc đang quay về 40 năm trước khi kiệt sức bơi qua sông khi Thành Cổ thất thủ (16/9/1972) phải rút về bờ Bắc để lại sau lưng 81 ngày đêm chiến đấu quả cảm và cũng để lại sau lưng bao nhiêu đồng đội đã hy sinh mà không thể đưa về bờ Bắc mai táng?


Những ai ngồi trong ánh đèn rực rỡ đêm nay mà đầu óc còn đang bận nghĩ về cơ hội tranh thủ đánh bóng tên tuổi mình nhân dịp buổi lễ này khi sánh vai cùng ai đó bước ra khán đài trước ống kính truyền hình...?


Máu ở đây, trên mảnh đất và dòng sông này. Nỗi xót đau vẫn còn đây, bên trong hàng ngàn ngư
ời lính đêm nay đang ngồi bên dòng sông này, không phải trên khán đài rực rỡ ánh đèn mà trong bóng tối trên bãi cỏ. vừa nhìn ra sông vừa ứa nước mắt xót thương đồng đội không trở về...40 năm, Thành Cổ Quảng Trị: Đau đớn và xót xa...

Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

Máu, Nước Mắt & Nụ Cười


 


Khi mở máy viết entry này tôi không biết phải đặt tên entry này theo thứ tự như thế nào cho đúng trong những từ đã viết ở trên, bởi Nụ Cười, Nước Mắt hay Máu…đối với các anh và với những người như tôi chẳng thể sắp xếp theo một thứ tự nào để thấy hợp lý cả.

Như đã hẹn từ chiều qua, hôm nay tôi gặp các anh, những đồng đội của anh trai tôi, những người lính còn sống sót trở về sau cuộc chiến. Các anh đã đi qua nhiều mặt trận, đã chiến đấu ở bao nhiêu vùng đất nhưng các anh chỉ nhắc về Quảng Trị, về 81 ngày đêm mùa Hè máu lửa 1972…

Quán bia hơi vỉa hè bên hông trường Đại học Bách Khoa, những người lính sinh viên nhập ngũ ngày 06/9/1971 của các trường ĐH Xây Dựng, Thủy Lợi, Bách Khoa, Tổng Hợp…cùng nhau ngồi trong ồn ào, những câu nói bỗ bã, văng tục khi nhắc đến người này, người kia, những đồng đội cũ…những người đã khuất, những người đã và đang giữ các cương vị lãnh đạo như anh Nguyễn Quốc Triệu, Đinh Thế Huynh…

Nâng cốc chúc sức khỏe các anh sau màn chào hỏi và giới thiệu. Nhìn anh này tập tễnh với cây nạng gỗ trong tay, run run đứng cho thăng bằng để cùng nhau chạm cốc, bàn tay anh khác chỉ còn 3 ngón cố giữ chặt cốc bia cho khỏi đổ để chạm vào cốc của đồng đội mà trên môi rạng rỡ một nụ cười. Có anh cố bình thản nhưng đôi mắt rưng rưng khi nói: Chúng ta uống cho cả những thằng đã không thể có mặt ở đây hôm nay. Nụ Cười, Máu & Nước Mắt…

Một trang sử thấm đẫm Nước Mắt & Máu đang trở về khi các anh cùng nhau ôn lại những ngày này của 40 năm về trước. Quảng Trị hè 1972. Một nửa hay hơn thế nữa những người lính như các anh khi qua sông Thạch Hãn đã không bao giờ trở về với Cha Mẹ, với quê hương... Suốt cả cuộc nói chuyện các anh không hề nhắc đến từ Lý Tưởng, các anh chỉ nói đến lòng quả cảm của đồng đội mình trong cuộc chiến ấy…

Các anh hát cho nhau, cho những người như tôi nghe bài hát mà theo như các anh nói nó chưa được phổ biến. Lời bài hát là tâm sự của các anh, những người lính sinh viên một thời xếp bút nghiên lên đường cầm súng. Các anh nói trong đó có lời thơ của Nguyễn Văn Thạc, có tâm sự của tất cả các anh…

Anh Nguyễn Quý Lăng (tác giả bài Mãi mãi tuổi 20) hát xong, khi nghe tôi ngỏ lời muốn chép lại lời bài hát đã bảo: “Đêm nay chú cứ gọi điện cho anh. Chú sẽ được nghe anh hát lại sau đó anh gửi mail cho chú bài hát ấy".

Bằng trí nhớ của mình tôi ghi lại lời bài hát ấy ở đây vì đêm nay tôi sẽ không gọi vì muốn anh được ngon giấc.

Nếu Mai Tôi Không Trở Lại

Nếu tôi không trở lại, chiều Hồ Tây còn xanh trong mùa Thu.
Nếu tôi không trở lại hoa Bằng Lăng còn tím không em?
Đêm trắng trong là đêm của em
Đêm của anh kín đầy bom đạn.

Đêm trời xa mưa rơi mưa rơi
Đêm hành quân sao bay chơi vơi
Đêm lại đêm xếp đầy thương nhớ
Nối gần nhau, cách xa vời vợi

Đêm lắng sâu là đêm Trường Sơn
Nhớ ngẩn ngơ sương chiều Tây Hồ
Con đường xưa ta đi bên nhau
Nay mờ xa nơi đâu, nơi đâu?...
Cung đàn xưa buông tiếng lòng đêm trắng
Đêm Trường Sơn năm tháng dội về…



Entry này tôi viết tặng các anh, những người lính quả cảm của một thời, cũng như tặng anh trai tôi đã không được trở về để có mặt ở đây  hôm nay nhưng như lúc đó như các anh đã nói: “Chúng nó đang ngồi quanh anh em mình đây này”. Máu, Nụ Cười & Nước Mắt của 40 năm trước đây và hôm nay…

Chủ Nhật, 15 tháng 7, 2012

Không Trả Nổi Đời

<!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{
line-height:115%;
font-size:11.0pt;
font-family:"sans-serif";
}

-->

 


Em ơi! Anh nợ nhiều rồi


Nợ Cha, nợ Mẹ cõi đời sinh anh.


Bây giờ mái tóc bớt xanh


Làm sao trả nghĩa sinh thành Mẹ Cha?


 


Trong nôi Anh nợ lời ca


Mẹ ru, con Kiến cành Đa, cành Đào…


Một đời khó nhọc cần lao


Yêu thương, nhân nghĩa theo vào lời
ru.


 


Tuổi thơ nét chữ còn mờ


Nợ Thầy ơn nghĩa, nợ Cô ân tình


Bao năm làm cậu học sinh


Đò ngang ai đã đưa mình qua sông?


 


Ngày nao buồn tủi cõi lòng


Bạn hiền ai đã song song bên đời?


Bôn ba bao nẻo phương trời


Nợ người con gái một thời thương yêu.


 


Bây giờ tuổi đã sang chiều


Vẫn còn mang nợ thật nhiều em ơi


Làm sao anh trả nổi đời


Thầy Cô, Cha Mẹ…những người bên anh?


 


 


 


 

Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2012

Cánh chim trời

<!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{
line-height:115%;
font-size:11.0pt;
font-family:"sans-serif";
}

-->

 

    

  Viễn du một cánh chim trời


Mờ xa muôn nẻo cõi đời mênh mông


         Xa rồi ngày ấy bến sông


Đâu nào chốn cũ ai mong ngày về?


 


          Mưa chi sao cứ dầm dề


Cánh chim buồn tủi chẳng chê quê
nghèo


          Dừng chân vách đá cheo leo


Buồn xưa rồi cũng mờ theo tháng ngày.


 


      
Rã rời đôi cánh ngàn mây


Cung tên chờ đợi phận mày chim ơi.


     
Khóc chi cho mỗi phận đời


Cánh chim sống giữa đất trời mênh
mông.


 


     
Còn hơn sống giữa cái lồng


Ăn rồi chỉ biết nói “Không” theo người.


   
Dẫu thương mỏi cánh Chim Trời


Tự hào chim vẫn trọn đời… bay cao.

Thứ Ba, 10 tháng 7, 2012

Nửa đời nhìn lại 4: Xót xa tình đầu

<!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{
line-height:115%;
font-size:11.0pt;
font-family:"sans-serif";
}

-->


Em sang ngang lâu rồi tôi vẫn nhớ, vẫn thương từng kỉ niệm những
ngày xa. Nơi em qua không con đò, cánh bãi, không câu hò, không nhịp mái chèo
đưa.Em sang ngang để lại những mùa mưa. Quên hiện tại tôi quay về quá khứ...


Mặt Hồ Tây vẫn êm đềm sóng vỗ. Con cá nào tinh nghịch đớp ánh
trăng? Sương mỏng mảnh giăng bức mành mờ ảo. Em ngả đầu ánh mắt đẫm trăng đêm.
Lời dịu êm hương hoa từ mái tóc, tôi nghe lòng hạnh phúc ngỡ mình say…Chỉ còn
đêm cuối cùng ngày mai tôi sẽ bay. Phương trời Âu xa mịt mù tít tắp. Em có nghe
lòng tôi đang thổn thức khi bây giờ ngõ vắng một mình em?


Miền đất lạ đến tên cũng chưa quen, nhưng vẫn nhớ vì có anh ở
đó. Những chiều buồn ngồi nhìn con sông đỏ em gọi thầm trong tiếng gió tên anh.
Mười sáu giờ bay trong cao thẳm trời xanh, mong ước gặp chỉ còn trong giấc mộng.
Em biết chăng giữa khung trời cao rộng, anh cũng thầm gọi mãi tên em…


Bốn năm dài xa cách lại dài thêm. Nhận thư nhà viết về em lần
cuối. Đọc thư quê hương mà lòng sao chới với. Nơi quê nhà em đã bước sang ngang…


Trở lại quê hương trong một nắng Xuân vàng. Phi trường vắng
không còn em ra đón. Tình yêu đầu đã chắp cánh bay cao…


Chợt gặp lại em trên phố hôm nào, con gái nhỏ đang chơi đùa
bên cạnh. Anh thoáng nghe trong hồn cơn gió lạnh. Mắt em buồn xa vắng lúc nhìn
anh…  

Thứ Hai, 9 tháng 7, 2012

Nửa Đời nhìn lại 3: Những bóng hình

                                                                                       Ảnh minh họa


<!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{
line-height:115%;
font-size:11.0pt;
font-family:"sans-serif";
}

--><!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{
line-height:115%;
font-size:11.0pt;
font-family:"sans-serif";
}

-->

 


Những bóng hình đi qua đời tôi


Như ốc đảo trong mịt mờ xa mạc


Mỗi kỉ niệm một dòng nước mát


Làm dịu đi bỏng rát của hồn tôi.


 


Tiếng trống trường, thời đã xa xôi


Cô bạn học thủa xưa cùng chung lớp


Tấm ảnh giấu trang bìa lưu bút


Bao năm rồi vẫn chút mến thương nhau.


 


Mối tình đầu chia phôi từ lâu


Đò sang ngang, sông sâu người chới với


Tình đầu ấy chưa lần lầm lỗi


Trời không thương bắt tội phải xa
nhau.


 


Bóng hình nào nơi chốn trời Âu


Đôi mắt biếc, tóc em mang mầu nắng


Anh Đào đỏ, nụ cười trong trắng


Nụ hôn ngày nào đất Czech xa xôi.


 


Những bóng hình năm tháng nổi trôi


Bao kỉ niệm trong mịt mờ kí ức


Những vùng đất bước chân lữ khách


Đọng lại những gì năm tháng tha
hương?


 


Mỗi bóng dáng qua, một chặng đường


Nửa đời nhìn lại…còn thương bóng người.

Thứ Bảy, 7 tháng 7, 2012

Nửa đời nhìn lại 2: Tha Hương

<!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{
line-height:115%;
font-size:11.0pt;
font-family:"sans-serif";
}

-->


Ngoảnh lại mình bước sang chiều


Vương trên mái tóc đã nhiều gió
sương


Mờ xa muôn vạn nẻo đường


Những ngày quân ngũ đêm trường nhớ
ai?


Con đi biển rộng sông dài


Đêm ngày Mẹ ngóng, bờ vai thêm gầy.


 


Con về rồi lại đi ngay


Trời Âu xa vắng tuyết mây mịt mù


Thiên đường kiếp sống phù du


Bế con ngồi nhớ lời ru ngày nào.


Ru con mẹ hát ngọt ngào


Còn Con ru cháu đâu nào à ơi…?


 


Dù xa vạn dặm núi đồi


Quê hương nghèo khó xa xôi vẫn về


Mái nhà yêu dấu chở che


Dẫu no, dẫu đói con về quê hương.


Trở về thành phố yêu thương


Thôi nghèo cũng chẳng tha phương xứ
người.


 


Vần thơ nhìn lại nửa đời


Tha hương không khỏi ngậm ngùi xót xa...

Nửa Đời Nhìn Lại 1: Tuổi Thơ & Mẹ

<!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{
line-height:115%;
font-size:11.0pt;
font-family:"sans-serif";
}

-->



Em có về thăm tuổi thơ với anh?


Chuyến tầu này đang quay về kí ức


Năm tháng ấy chặng đường dài xa lắc


Kỉ niệm vui buồn, hạnh phúc đã qua…


 


Cơn gió nào thổi buốt chuỗi ngày xa


Xuyên mái lá mưa đêm rơi từng giọt


Tấm chiếu mỏng Mẹ nằm nơi chỗ ướt


Rét run người cố ủ ấm cho anh.


 


Bữa cơm ngày nào một đĩa rau xanh


Dăm quả cà với vài ba củ lạc


Con tuổi lớn ăn vèo vài ba bát


Mẹ cầm chừng miếng cháy trệu trạo
nhai.


 


Chiến tranh kéo dài, mờ mịt tương lai


Bốn, năm tuổi phải xa vòng tay Mẹ


Lầm lũi tuổi thơ vài ba đứa trẻ


Trên cánh đồng mót củ lạc, củ khoai.


 


Đời Mẹ nghèo trĩu nặng đôi bờ vai


Đứa trẻ như anh phải làm người lớn


Gom góp yêu thương, nhọc nhằn hôm sớm


Để bây giờ nhìn lại mắt xè cay.


 


Hãy tựa vào anh trong buổi chiều nay


Tầu kí ức đưa ta về xa lắc


Em sẽ hiểu vì sao không gió bấc


Lại run người ta phải nép vào nhau…


Nhìn lại nửa đời để cho mai sau

Tầu kí ức chỉ về miền Hạnh Phúc...