Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

Máu, Nước Mắt & Nụ Cười


 


Khi mở máy viết entry này tôi không biết phải đặt tên entry này theo thứ tự như thế nào cho đúng trong những từ đã viết ở trên, bởi Nụ Cười, Nước Mắt hay Máu…đối với các anh và với những người như tôi chẳng thể sắp xếp theo một thứ tự nào để thấy hợp lý cả.

Như đã hẹn từ chiều qua, hôm nay tôi gặp các anh, những đồng đội của anh trai tôi, những người lính còn sống sót trở về sau cuộc chiến. Các anh đã đi qua nhiều mặt trận, đã chiến đấu ở bao nhiêu vùng đất nhưng các anh chỉ nhắc về Quảng Trị, về 81 ngày đêm mùa Hè máu lửa 1972…

Quán bia hơi vỉa hè bên hông trường Đại học Bách Khoa, những người lính sinh viên nhập ngũ ngày 06/9/1971 của các trường ĐH Xây Dựng, Thủy Lợi, Bách Khoa, Tổng Hợp…cùng nhau ngồi trong ồn ào, những câu nói bỗ bã, văng tục khi nhắc đến người này, người kia, những đồng đội cũ…những người đã khuất, những người đã và đang giữ các cương vị lãnh đạo như anh Nguyễn Quốc Triệu, Đinh Thế Huynh…

Nâng cốc chúc sức khỏe các anh sau màn chào hỏi và giới thiệu. Nhìn anh này tập tễnh với cây nạng gỗ trong tay, run run đứng cho thăng bằng để cùng nhau chạm cốc, bàn tay anh khác chỉ còn 3 ngón cố giữ chặt cốc bia cho khỏi đổ để chạm vào cốc của đồng đội mà trên môi rạng rỡ một nụ cười. Có anh cố bình thản nhưng đôi mắt rưng rưng khi nói: Chúng ta uống cho cả những thằng đã không thể có mặt ở đây hôm nay. Nụ Cười, Máu & Nước Mắt…

Một trang sử thấm đẫm Nước Mắt & Máu đang trở về khi các anh cùng nhau ôn lại những ngày này của 40 năm về trước. Quảng Trị hè 1972. Một nửa hay hơn thế nữa những người lính như các anh khi qua sông Thạch Hãn đã không bao giờ trở về với Cha Mẹ, với quê hương... Suốt cả cuộc nói chuyện các anh không hề nhắc đến từ Lý Tưởng, các anh chỉ nói đến lòng quả cảm của đồng đội mình trong cuộc chiến ấy…

Các anh hát cho nhau, cho những người như tôi nghe bài hát mà theo như các anh nói nó chưa được phổ biến. Lời bài hát là tâm sự của các anh, những người lính sinh viên một thời xếp bút nghiên lên đường cầm súng. Các anh nói trong đó có lời thơ của Nguyễn Văn Thạc, có tâm sự của tất cả các anh…

Anh Nguyễn Quý Lăng (tác giả bài Mãi mãi tuổi 20) hát xong, khi nghe tôi ngỏ lời muốn chép lại lời bài hát đã bảo: “Đêm nay chú cứ gọi điện cho anh. Chú sẽ được nghe anh hát lại sau đó anh gửi mail cho chú bài hát ấy".

Bằng trí nhớ của mình tôi ghi lại lời bài hát ấy ở đây vì đêm nay tôi sẽ không gọi vì muốn anh được ngon giấc.

Nếu Mai Tôi Không Trở Lại

Nếu tôi không trở lại, chiều Hồ Tây còn xanh trong mùa Thu.
Nếu tôi không trở lại hoa Bằng Lăng còn tím không em?
Đêm trắng trong là đêm của em
Đêm của anh kín đầy bom đạn.

Đêm trời xa mưa rơi mưa rơi
Đêm hành quân sao bay chơi vơi
Đêm lại đêm xếp đầy thương nhớ
Nối gần nhau, cách xa vời vợi

Đêm lắng sâu là đêm Trường Sơn
Nhớ ngẩn ngơ sương chiều Tây Hồ
Con đường xưa ta đi bên nhau
Nay mờ xa nơi đâu, nơi đâu?...
Cung đàn xưa buông tiếng lòng đêm trắng
Đêm Trường Sơn năm tháng dội về…



Entry này tôi viết tặng các anh, những người lính quả cảm của một thời, cũng như tặng anh trai tôi đã không được trở về để có mặt ở đây  hôm nay nhưng như lúc đó như các anh đã nói: “Chúng nó đang ngồi quanh anh em mình đây này”. Máu, Nụ Cười & Nước Mắt của 40 năm trước đây và hôm nay…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment
Link : <a href="Link URL">TÊN LINK </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhạc của tui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]