Thứ Ba, 17 tháng 6, 2008

Viết trong lúc khủng hoảng

Tôi cố gắng không nghĩ về những vấn đề thời sự mà mọi người đang quan tâm nữa, bởi bình luận và phán xét bây giờ có ích gì khi chỉ vài hôm nữa là mọi sự lại chìm vào quên lãng. Lẽ đời là vậy, có vấn đề gì "hot" là thiên hạ xúm vào, ít bữa lại nhanh chóng quên ngay.

Chiều nay giữa bộn bề công việc bỗng dưng lại thấy mình chơ vơ, lẻ loi. Bất chợt những suy nghĩ mông lung, bất chợt thấy cô quạnh, lật mặt trái của một tờ văn bản viết những dòng suy nghĩ vừa hiện ra.

Ta đi giữa cuộc đời ồn ào, náo nhiệt

Tâm hồn khô cằn, lạnh giá, lẻ loi.

Những ưu tư, day dứt ngập hồn thôi

Khát khao sáng trong giữa dòng đời vẩn đục.

Đối diện với mình ta thấy ngẩn ngơ,

Thương và nhớ giữa mơ hồ xa vắng.

Đời vẫn trôi với muôn vàn cay đắng,

Mộng tưởng mơ hồ ta thần thánh tình yêu.

Nhưng dẫu lẻ loi ta vẫn hiểu một điều:

Yêu và sống đời người không thể khác.

Dẫu cuộc mưu sinh nhọc nhằn, xơ xác

Không bao giờ được đánh mất niềm tin.

Ta chợt buồn đôi lúc rất vu vơ

Trong tiềm thức mơ hồ : Thời trẻ dại.

Tóc đã pha sương, cuộc đời bươn chải,

Ngọt, bùi, đắng, cay mê mải mưu sinh

Sao thương thế một ân tình xa vợi

Một lời thương, dù rất đỗi vu vơ.

Viết tặng người vụng dại một vần thơ,

Buồn hưu hắt đứng bên lề hạnh phúc.

Phút buồn bã gửi cho nhau lời chúc

Tình yêu thương xin dấu ở trong hồn.

Thứ Sáu, 13 tháng 6, 2008

Tình Người - Tình Đời

Cuộc họp bắt đầu lúc 8g30, như mọi cuộc họp giải quyết những tranh chấp, kiện cáo về nhà cửa, xây dựng khác. Nhưng sao mình ngán vô cùng cái cuộc họp này, không phải vì việc đã kéo dài hơn hai năm rồi, cũng không phải vì nó phức tạp hay vướng mắc gì ở cơ sở pháp lí mà mãi không thể giải quyết được. Vấn đề làm mình thấy chán là ở chỗ khác.

Chị dâu kiện em chồng vì bức vách ngăn trong nhà, vì cái gác xép mà do nhà quá chật chội thằng em đã cơi nới thêm, rồi việc nó kinh doanh ăn uống và đun bằng bếp than tổ ong để môi trường ô nhiễm…

Việc kéo dài đã khá lâu, các văn bản giải quyết hình như có điều gì đó chưa rõ ràng, chưa xem xét gốc rễ của sự việc, có sự tác động nào đó phía sau làm cho việc cứ bế tắc. Nhiều người biết rõ cách giải quyết có vấn đề gì đó chưa ổn, nhưng cấp trên đã quyết nên cứ thế mà thực thi, nhưng oái oăm là cứ làm được việc này lại đẻ ra một việc khác…

Ông bố chẳng hiểu vì lí do gì lại đứng về phía con dâu để “chơi” con trai mình đến cùng, trong khi vợ chồng đứa con dâu ấy đã li thân từ lâu. Chẳng biết mặt cái ông anh trai lớn ấy như thế nào mà để cho vợ mình cùng với bố đẻ tìm mọi cách “giết” bằng được thằng em.

Cuộc họp kéo dài đã được hai giờ vẫn chưa có tí “ánh sáng cuối đường hầm”. Thần kinh mình căng ra như một sợi dây đàn và mình cố kìm chế để không nổi khùng khi ông bố trở mặt nói ngược lại những điều đã đồng ý hôm trước sau lời thì thầm của đứa con dâu. Ông ta biến thành một người khác khi bên cạnh cô con dâu của mình.

Cuộc họp tạm dừng để các thành viên đại diện cho các cơ quan chức năng tham dự xuống tận ngôi nhà đó “mục sở thị” những cái mà người ta kiện cáo và quyết tâm đập bỏ của nhau. Đến nơi sau vài câu to tiếng cả gia đình ấy xúm vào chửi nhau và nếu không có sự can ngăn của mọi người thì đã có một cuộc hỗn chiến. Ông bố chồng chửi cô con dâu thứ hai (Vợ thằng con trai thứ mà ông thề không đội trời chung) và bảo : “Tao đâm chết mẹ mày bây giờ”. Thằng con trai thứ thấy vậy bảo: “Ông đâm vợ tôi đi, tôi đưa dao cho ông đây này”.

Hai thái dương mình cứ giần giật, các mạch máu căng ra như sắp đứt, cố gắng kìm chế để giữ bình tĩnh và một giọng nói nhẹ nhàng để can ngăn. Đầu đau như búa bổ bởi mình đã phải họp và chứng kiến cảnh này lần thứ ba hay thứ tư gì đó.

Trước cuộc họp, mình đã được tổ trưởng dân phố, bí thư chi bộ cụm dân cư, và cảnh sát khu vực thông báo rằng hai hôm trước đây ông bố đã đem phân hoà nước đổ lênh láng ra nhà thằng con và dọc cả lối đi, ông ta còn đem cả nước bẩn đổ vào bếp than tổ ong nó đang đun, nhân thể đổ luôn vào nồi nước lẩu nó đang đun để chuẩn bị bán hàng chỉ vì thằng con đã cam kết với chính quyền là không sử dụng bếp than tổ ong nữa (trong cuộc họp nó bảo vì không có tiền nên chưa thể đun bằng gas hay điện).

Quay lại trụ sở UB phường sau khi “thị sát chiến trường” và cuối cùng thêm một giờ đồng hồ nữa cuộc họp đi vào kết luận. Đứa con thấy kết luận bất lợi cho mình (vì chẳng thể làm khác được) và chứng kiến vẻ mặt hả hê của bố và chị dâu liền không kí biên bản và đứng dậy bỏ về.

Vẫn biết kết luận là vậy chứ sự việc còn kéo dài bởi mục đích thật sự của việc kiện cáo này là ở chỗ khác chứ đâu phải ba cái chuyện vặt vãnh ấy, nhưng khi cả cái bộ máy khổng lồ này đang vận hành mà chẳng biết cuối cùng sẽ để sự việc đi về đâu thì mình có nghĩ và muốn làm khác cũng chẳng ích gì.

Gần 12g bước ra khỏi UBND phường mà như vừa ra khỏi bệnh viện sau một ca “tăng xông” và chợt nghĩ đến câu một nhà văn đã từng viết trong một tiểu thuyết, đại ý: Mỗi gia đình thường cung cấp cho xã hội một đứa khốn nạn. Chẳng hiểu cái gia đình ấy có cung cấp quá định mức không nhỉ?

Chủ Nhật, 8 tháng 6, 2008

Ngẫm về con Trâu, về mình.

Cảnh trong "Mùa len trâu"

Chiều nay thấy lòng trống trải, một nỗi buồn mơ hồ khi nghĩ đến ngày mai, đến tương lai của mình, của các con. Gần một năm nay cuộc sống tuy nhìn bề ngoài vẫn vậy nhưng thật tình cả xã hội, cả đất nước đang trôi xuống dốc, ngày một nhanh hơn. Các con chưa hiểu hết lạm phát sẽ nguy hiểm như thế nào và ảnh hưởng gì đến cuộc sống của chúng bởi mọi thứ vẫn có bố mẹ lo. Chắc con lớn chỉ thấy ít đồng còm trong túi nó biến mất nhanh hơn khi giá xăng và những bữa ăn sáng cùng vài thứ lặt vặt khác tăng nhanh mà nó phải tự mua ngoài đường bằng tiền của mình. Nếu con biết rằng số cổ phần của mẹ nó nắm trong tay khi bỏ tiền bao năm dành dụm ra mua cộng với thâm niên 28 năm làm việc tại nhà máy, năm ngoái có giá 45-47 nghìn VND/ 1cổ phần mà nay chỉ còn có 10 nghìn trong khi vàng từ 1 triệu 2 /chỉ nay đã hơn 1 triệu 8 thì chắc chúng mới hiểu sự nguy hiểm ấy như thế nào.

Buồn và chợt nghĩ về số phận.

Theo tử vi phương Đông tôi sinh vào năm Tân Sửu (Trâu), bản mệnh Thổ. Cứ theo cách suy luận của đa số những người biết về tử vi thì cái tuổi của tôi chẳng bao giờ làm lớn được, bởi muốn làm quan phải là tuổi Thìn (Rồng) hay Dần (Hổ)…và phải kèm thêm Đinh, Nhâm Quý gì đó nữa (trai Đinh Nhâm Quý thì sang…). Bởi các con vật đó thể hiện sự oai phong lẫm liệt, chúa tể của muôn loài. Còn tôi thì trời cho làm con Trâu, một con vật tầm thường và hiền lành nếu không muốn nói là ngu ngơ.

Đôi khi thấy người ta tuổi nọ, tuổi kia và thăng quan tiến chức tôi cũng thấy chạnh buồn cho phận mình cứ lủi thủi kéo cày trên những cánh đồng với “một nắng hai sương”. Nhưng rồi với tính cách AQ tôi tự an ủi mình với một đất nước như nông nghiệp như quê hương tôi với hơn 80% dân số làm nông nghiệp và ông bà ta đã có câu “con Trâu là đầu cơ nghiệp” thì mình cũng đã có vai trò lớn lắm rồi. Quan trọng hơn là người dân mình bây giờ nghĩ về những ông quan thời nay cũng chẳng lấy làm tốt đẹp gì nếu không muốn nói họ coi đó là bộ phận tha hoá trong xã hội.

Con Trâu vốn dĩ hiền lành, nó cũng xuất thân từ loài thú rừng nhưng thuộc nhóm ăn cỏ, mà loài vật nào ăn cỏ cũng hiền lành hơn loài ăn thịt (loài ăn thịt thì đôi khi chúng ăn thịt luôn cả đồng loại). Được thuần hoá loài trâu đã gắn bó mật thiết với người nông dân, với những cánh đồng, giúp đủ thứ việc và để nuôi nó thì chẳng tốn kém gì, cỏ thì tốt và đôi khi thì rơm cũng xong.

Đã bao giờ bạn thử hình dung phong cảnh thôn quê mà vắng đi bóng những con Trâu chưa? Những bờ đê cỏ may trong chiều lộng gió, đám trẻ mục đồng đùa chơi, thả diều bên những con trâu bình thản gặm cỏ, con sông hiền hoà với bầy trẻ trâu đang tắm mát còn những chú trâu đã no nê đang đằm mình trong nước sông trong mát…

Cảnh đời ngày càng có quá nhiều ngang trái và mọi giá trị gần như bị đảo lộn hết, “đầy tớ” thì ăn chơi phè phỡn, còn cuộc sống của “ông chủ” chẳng thoát khỏi cảnh “đầu tắt mặt tối”và vẫn luôn “bữa đói bữa no”, đồi núi thì xói mòn hoang hoá, “bờ xôi ruộng mật” thì sau ủi làm khu công nghiệp, làm sân gôn…nông dân hết ruộng, chẳng nghề ngỗng gì bỏ quê ra thành phố tìm đường kiếm sống, con Trâu chắc chỉ nuôi để đem ra chọi nhau mua vui cho thiên hạ, thắng thua chẳng biết cứ đem ra ngả thịt. Nơi nào còn ruộng còn trâu cày thì khốn khổ lao đao vì mùa đông băng giá vừa rồi trâu lăn ra chết cả lượt, người nông dân còng lưng cuốc đất. Thế giới công nghiệp hoá đã lâu mà người nông dân Việt Nam vẫn lẽo đẽo cái cày sau đít con trâu. Chẳng vậy mà một doanh nhân nổi tiếng khi khởi xướng phong trào mua trâu tặng đồng bào vùng cao bị mất trâu trong mùa đông vừa qua đã phải xót xa thốt lên nếu nhà nước biết đầu tư cho người nông dân thì chẳng đến cơ sự này “bởi máy cày không thể chết như trâu”...

Nhưng sự đời biết làm sao khi trong xã hội những người có trách nhiệm lo cho “con dân” còn đang bận những việc “tày đình” khác nên những người nông dân nghèo chỉ biết trông chờ vào tấm lòng thơm thảo của “muôn dân trăm họ” trong tinh thần “lá lành đùm lá rách”.

Bạn đã bao giờ xem những đoạn phim người ta quay được về những con trâu rừng chưa? Cả bầy trâu khi chống trả kẻ thù chúng tụ lại thành một vòng tròn, hai chân trước chùng xuống, đầu cúi giương đôi sừng ra phía trước sẵn sàng tử chiến với kẻ thù để bảo vệ mình và đồng loại. Cũng như vậy theo bản năng tự vệ khi đêm đến bầy trâu rừng quây lại thành một vòng tròn để ngủ, nghé và những con trâu già, yếu đuối nằm giữa còn đám trâu khoẻ mạnh nằm phía ngoài để bảo vệ cả đàn trước lũ hổ, báo…

Ngẫm về số phận mình tôi thấy chẳng khác con trâu là mấy. “Tân biến vi toan” Cổ nhân đã nói vậy, cái tuổi Tân Sửu của tôi vì thế mà cũng nhiều long đong vất vả. Tôi thường tự nhủ và cố hiền lành, nhẫn nhịn, cố làm một con trâu an phận cầy bừa và rơm cỏ cho xong, nhưng cuộc sống thật trớ trêu “cây muốn lặng, gió chẳng đừng” đôi lúc tôi đã dữ dội như một con trâu rừng trước những bất công, đểu cáng và hèn hạ trên đời và vì thế lũ hổ, báo, rồng, rắn… cũng phải kiêng dè nói chi đến loại chuột bọ hay “cáo mượn oai hùm”.

Ra nước ngoài sống một thời gian tôi cũng được biết người ta cũng có tử vi như mình nhưng phương Tây họ không xem số phận con người theo cách của người phương Đông là người đó cầm tinh con vật gì trong 12 con giáp mà họ xem người đó sinh ra dưới chòm sao gì trong số 12 chòm sao của một năm. Một số các chòm sao điển hình như: Bạch Dương, Kim Ngưu, Song Tử, Nhân Mã, Bảo Bình…

Theo tử vi phương Tây tôi sinh ra dưới chòm sao Sư Tử (Leo từ ngày 23/7 đến 22/8 ), những người sinh ra dưới chòm sao này luôn có một cá tính mạnh mẽ và quyết đoán như chính con vật ấy, nhưng buồn thay tôi lại chẳng phải là người phương Tây mà số phận tôi khi ấy chỉ là con trâu bơ vơ trên đồng đất băng giá xứ người. Nhưng chính trong cái nếp sống công nghiệp ấy cộng với sự thẳng thắn đối diện và giải quyết các vấn đề của người phương Tây, sự rạch ròi minh bạch của sự thật tôi đã được là chính mình, đã có những năm tháng đáng ghi nhớ.

Tuy nhiên số phận là số phận, mấy ai có thể thay đổi được nó. Tôi đã trở về quê hương mình dù biết rằng sẽ mãi mãi chỉ là con trâu lầm lũi trên những cánh đồng nghèo khó của nơi “chôn rau cắt rốn” nhưng tôi chẳng bao giờ ân hận về điều đó bởi tuy là con vật rất bình thường nhưng hình bóng của nó chưa bao giờ vắng bóng trên quê hương và sẽ còn tồn tại rất lâu nếu không muốn nói là mãi mãi trong sự thương yêu của những người dân Việt. Hơn nữa dù con TRÂU có bình thường hay tầm thường đi nữa tôi vẫn muốn các con của mình học những đức tính của nó.