Thứ Sáu, 13 tháng 6, 2008

Tình Người - Tình Đời

Cuộc họp bắt đầu lúc 8g30, như mọi cuộc họp giải quyết những tranh chấp, kiện cáo về nhà cửa, xây dựng khác. Nhưng sao mình ngán vô cùng cái cuộc họp này, không phải vì việc đã kéo dài hơn hai năm rồi, cũng không phải vì nó phức tạp hay vướng mắc gì ở cơ sở pháp lí mà mãi không thể giải quyết được. Vấn đề làm mình thấy chán là ở chỗ khác.

Chị dâu kiện em chồng vì bức vách ngăn trong nhà, vì cái gác xép mà do nhà quá chật chội thằng em đã cơi nới thêm, rồi việc nó kinh doanh ăn uống và đun bằng bếp than tổ ong để môi trường ô nhiễm…

Việc kéo dài đã khá lâu, các văn bản giải quyết hình như có điều gì đó chưa rõ ràng, chưa xem xét gốc rễ của sự việc, có sự tác động nào đó phía sau làm cho việc cứ bế tắc. Nhiều người biết rõ cách giải quyết có vấn đề gì đó chưa ổn, nhưng cấp trên đã quyết nên cứ thế mà thực thi, nhưng oái oăm là cứ làm được việc này lại đẻ ra một việc khác…

Ông bố chẳng hiểu vì lí do gì lại đứng về phía con dâu để “chơi” con trai mình đến cùng, trong khi vợ chồng đứa con dâu ấy đã li thân từ lâu. Chẳng biết mặt cái ông anh trai lớn ấy như thế nào mà để cho vợ mình cùng với bố đẻ tìm mọi cách “giết” bằng được thằng em.

Cuộc họp kéo dài đã được hai giờ vẫn chưa có tí “ánh sáng cuối đường hầm”. Thần kinh mình căng ra như một sợi dây đàn và mình cố kìm chế để không nổi khùng khi ông bố trở mặt nói ngược lại những điều đã đồng ý hôm trước sau lời thì thầm của đứa con dâu. Ông ta biến thành một người khác khi bên cạnh cô con dâu của mình.

Cuộc họp tạm dừng để các thành viên đại diện cho các cơ quan chức năng tham dự xuống tận ngôi nhà đó “mục sở thị” những cái mà người ta kiện cáo và quyết tâm đập bỏ của nhau. Đến nơi sau vài câu to tiếng cả gia đình ấy xúm vào chửi nhau và nếu không có sự can ngăn của mọi người thì đã có một cuộc hỗn chiến. Ông bố chồng chửi cô con dâu thứ hai (Vợ thằng con trai thứ mà ông thề không đội trời chung) và bảo : “Tao đâm chết mẹ mày bây giờ”. Thằng con trai thứ thấy vậy bảo: “Ông đâm vợ tôi đi, tôi đưa dao cho ông đây này”.

Hai thái dương mình cứ giần giật, các mạch máu căng ra như sắp đứt, cố gắng kìm chế để giữ bình tĩnh và một giọng nói nhẹ nhàng để can ngăn. Đầu đau như búa bổ bởi mình đã phải họp và chứng kiến cảnh này lần thứ ba hay thứ tư gì đó.

Trước cuộc họp, mình đã được tổ trưởng dân phố, bí thư chi bộ cụm dân cư, và cảnh sát khu vực thông báo rằng hai hôm trước đây ông bố đã đem phân hoà nước đổ lênh láng ra nhà thằng con và dọc cả lối đi, ông ta còn đem cả nước bẩn đổ vào bếp than tổ ong nó đang đun, nhân thể đổ luôn vào nồi nước lẩu nó đang đun để chuẩn bị bán hàng chỉ vì thằng con đã cam kết với chính quyền là không sử dụng bếp than tổ ong nữa (trong cuộc họp nó bảo vì không có tiền nên chưa thể đun bằng gas hay điện).

Quay lại trụ sở UB phường sau khi “thị sát chiến trường” và cuối cùng thêm một giờ đồng hồ nữa cuộc họp đi vào kết luận. Đứa con thấy kết luận bất lợi cho mình (vì chẳng thể làm khác được) và chứng kiến vẻ mặt hả hê của bố và chị dâu liền không kí biên bản và đứng dậy bỏ về.

Vẫn biết kết luận là vậy chứ sự việc còn kéo dài bởi mục đích thật sự của việc kiện cáo này là ở chỗ khác chứ đâu phải ba cái chuyện vặt vãnh ấy, nhưng khi cả cái bộ máy khổng lồ này đang vận hành mà chẳng biết cuối cùng sẽ để sự việc đi về đâu thì mình có nghĩ và muốn làm khác cũng chẳng ích gì.

Gần 12g bước ra khỏi UBND phường mà như vừa ra khỏi bệnh viện sau một ca “tăng xông” và chợt nghĩ đến câu một nhà văn đã từng viết trong một tiểu thuyết, đại ý: Mỗi gia đình thường cung cấp cho xã hội một đứa khốn nạn. Chẳng hiểu cái gia đình ấy có cung cấp quá định mức không nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment
Link : <a href="Link URL">TÊN LINK </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhạc của tui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]