Thứ Hai, 2 tháng 2, 2009

Tản mạn đầu năm

Những ngày cuối năm Mậu Tý, mất mát và hụt hẫng. Đóng cửa ngôi nhà này và không muốn làm gì nữa. Nỗi buồn đau về mất Cha sẽ vơi bớt theo thời gian, nhưng nỗi buồn nhân tình thế thái lại đầy thêm theo năm tháng. Có lẽ khi người ta thêm một tuổi lại nhìn thấy thêm một góc khuất nào đó của cuộc sống, của tâm hồn mỗi người. Nhưng dù sao cuộc sống vẫn đang sôi động ngoài kia, nó vẫn đang ào ạt tiến lên phía trước và cùng với những điều tốt đẹp, cái xấu vẫn song hành. Cuộc sống vẫn vậy. Mình luôn tự nhủ hãy nhìn, hãy ghi nhận những điều tốt đẹp để sống, để thấy cuộc đời còn nhiều điều đáng quý, đáng trân trọng.

Những ngày Tết kiêng không dám đến nhà ai chúc Tết cả. Mùng Một sang đình thắp hương trước tượng đài Liệt sỹ, cho các bác, các chú các anh, những người đã bỏ mình vì Tổ Quốc. Ai trong số những liệt sỹ này không còn người thân, bạn hữu, không còn một ngôi nhà để trở về xum họp cùng tổ tiên trong ngày Tết sẽ có những nén nhang thơm của chúng tôi nơi đây viếng những vong hồn cô lẻ. Thắp hương xong vào chùa cùng gia đình, trước các Đức Phât, các Thần Linh hình như con người ta thấy tâm mình yên ổn hơn, trong sáng hơn…Mọi người hướng tới cái Thiện, cầu mong những điều tốt đẹp đến với mình, với gia đình, người thân, bằng hữu… Thắp hương trong Tam Bảo và các nơi xong ra khu thờ vong thắp hương cho Cha và Anh, vẫn hai gương mặt thân yêu hiền từ trong trầm mặc khói nhang. Cầu mong linh hồn Cha và Anh mãi thanh thản cõi vĩnh hằng.

Ngôi chùa thân quen trải qua bao biến đổi của thời gian giờ đã khác xưa nhiều quá. Tuổi thơ tôi đã gắn bó với khung cảnh này, ngôi chùa yên ắng, thâm nghiêm trong bạt ngàn cây cối ngày nào chúng tôi chui rào hái trộm hoa quả, hay trèo lên cây muỗm trước cổng tam quan rồi leo ra cành cây phía hồ và từ đó nháy xuống hồ bơi lội mỗi buổi chiều, tiếng cười đùa làm xáo động cả cái không gian u tịch giờ chỉ còn trong kí ức…

Ngày mùng 2 cũng chẳng đi đâu, mãi chiều tối mới đi vào chùa làm lễ. Phố xá ngày Tết cũng vắng hoe, năm nay mọi người đi chùa đông hơn mọi năm thì phải. Đây là một tục lệ đẹp của người dân Việt. Những ngày Tết đi chùa cầu Phúc, hướng tới cái thanh cao, thánh thiện. Nhưng có lẽ cũng không ít người đang tìm đến Thần, Phật, đến cõi âm để cầu xin những lợi lôc, để hy vọng, để bấu víu khi cõi trần đầy dẫy những bấp bênh, rủi ro… Người ta nói rằng trong cuộc sống thực tại khi con người mất đi niềm tin, sự hy vọng vào đời sống thực thì người ta hay tìm đến Thần Linh để lấy lại niềm hy vọng…Âu cũng là một cách để tiếp tục hy vọng mà sống.

Những ngày Tết đã qua đi, công việc thì chưa bận bịu gì, nhưng quả thật bây giờ khó có cảm hứng để viết như trước. Những dòng đầu tiên của năm mới này vẫn mơ hồ những suy tư, buồn bã, nhưng biết làm sao…Chỉ biết cảm xúc bây giờ cũng giống như tối mùng 2 Tết, ngồi khoanh chân hàng giờ chắp tay yên lặng trong tiếng cầu kinh của nhà sư, lòng tâm niệm khấn cầu những điều tốt đẹp sẽ đến với gia điình, người thân, bạn hữu và đến với cả đân tộc này…

Hy vọng một mùa Xuân, một năm mới tốt lành đang đến…