Chiều đi làm về muộn, đã qua chương trình thời sự của Truyền Hình Hà Nội. Con gái thấy bố về liền kể: “Bố ơi vừa rồi TV đưa tin các ông ở thành phố đến thăm nhà bạn Vân Anh đấy” Mình chợt lặng người và chỉ thốt được một câu: “Thế à?” rồi im lặng.
Một nỗi buồn chen lẫn xót xa từ đâu ùa về ngập đầy trong hồn. Chỉ biết im lặng không muốn nghĩ, hay nói bất cứ điều gì. Cô bé học lớp 7A trường THCS Bế Văn Đàn nơi con gái mình đang học. Đứa học ở tầng 1, đứa học ở tầng 2 (con gái mình học lớp 8A3) Cái buổi sáng ngày thứ Bẩy (01/11) mưa lũ định mệnh ấy đã cướp đi cuộc sống của Vân Anh. Vì sao cháu lại lội mưa đến trường để rồi khi biết trường nghỉ học cháu đã ra về và …ra đi mãi mãi…
Đêm thứ Sáu (31/10) gần một nửa thành phố mất điện, tối om trong màn mưa tầm tã, con gái cứ băn khoăn không rõ ngày mai nghỉ học hay vẫn học bình thường mặc dù buổi sáng hôm thứ Sáu mưa lớn nước đã tràn vào trường và các cháu đã được về sớm. (Hôm đó con bé lội nước trong mưa về bà nội và gọi điện báo để bố biết là đã về). Động viên con và bảo nếu mai còn mưa nữa bố sẽ cho con nghỉ.
21h30 điện thoại trên gác không hoạt động bởi dùng các máy cầm tay mà mất điện thì coi như bỏ. Mưa lớn và mất điện chẳng còn làm được việc gì khi chỉ ngồi trong ánh sang của ngọn nến mà nghe tiếng sấm chớp cùng tiếng mưa trút sầm sập ngoài sân nên mình đi nằm. Điện thoại ở tầng 1 đổ chuông, cũng là máy mẹ, máy con nhưng dòng điện thoai nội địa của Nhật dù không có điện vẫn hoạt động bình thường tuy tiếng có nhỏ đi. Chạy vội xuống nghe điện, một bé gái xưng tên nói học cùng lớp với con gái mình và báo là cô giáo dặn nếu mai trời mưa thì được nghỉ học. Mình cám ơn cô bé và lên gác nằm. Mưa vẫn trút dữ dội và không có dấu hiệu ngớt, mãi rồi mình cũng chìm vào giấc ngủ
Sáng khi chuông điện thoại di động báo thức, gọi con bé dậy, thấy trời vẫn đang mưa nên bảo con bé nghỉ học. Thấy con có vẻ băn khoăn mình bảo hôm qua có bạn M.Linh gọi điện báo nghỉ rồi, con bé nghe vậy mới thôi không bồn chồn nữa.
Ngày thứ Bẩy (01/11) nghe tin cô bé Vân Anh đến trường và khi biết nghỉ học quay về nhà đã ngã xuống đường cống thoát và bị nước cuốn đi mà mình thấy run hết cả người. Khổ thân con bé, tối thứ Sáu không ai báo cho cháu sao mà sáng thứ Bẩy trong làn mưa tầm tã và nước nghập mênh mông như vậy vẫn lặn lội tới trường? Chợt thấy lạnh người khi nghĩ đến có bao nhiêu đưa trẻ đã lặn lội tới trường sang hôm ấy, và nếu mình không có nhà hay chủ quan vẫn để con gái đến trường?
Mãi đến chiều tối Chủ Nhật (02/11) mới nghe tin đã tìm thấy xác con bé khi trôi theo dòng mương thoát nước và chỉ dừng lại khi mắc vào chân cầu.
Bữa cơm tối qua nhanh, bỗng nhìn lên TV thấy đưa tin cảnh chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết lội nước đi thăm và tặng quà cho những nơi còn úng ngập ở quận Hoàng Mai trên địa bàn thành phố. Thật ra khu vực này vẫn nằm trong nội thành chứ đâu phải Hà Nội mới, vây mà đã gần một tuần bây giờ vẫn còn ngập. Nhìn cảnh Chủ tịch nước xắn quần lội nước bỗng dưng trong đầu xuất hiên ý nghĩ giá vào hôm thứ Bẩy hay Chủ Nhật vừa rồi thì không rõ TV sẽ quay và phát cảnh này như thế nào nhỉ?
Mai là thứ Sáu, vậy là gần một tuần hãi hùng đã trôi qua. Bỗng dưng mình muốn quên đi tất cả, quên đi một tuần trong mưa lụt, quên đi những gì đã nhìn, đã thấy, đã nghe, đã trải qua. Mình muốn không còn phải nhớ lại những hình ảnh ấy để đỡ…phải nghĩ, phải đặt những câu hỏi: Tại sao?