Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

VÔ ĐỀ 1

Em để rượu cho Hồn Tôi say say


Mắt Em nhìn cho Tim Tôi chếnh choáng.


Chiều Ngoại Ô giữa khung trời thoáng đãng


Nép bên nhau nghe nhịp đập tim mình.



Chợt chiều nào giữa phố gọi tên Anh,


Để sau đó những đêm dài mất ngủ.


Trái Tim ta cứ bộn bề cơn lũ,


Quặn lòng Yêu trong lúc cứ đau Đời.



Ta quen nhau do Định mệnh của Trời,


Hay sẽ là Một Giấc Mơ bay mất?


Em hãy tin dù mai kia xa cách,


Trái Tim vẫn còn mãi mãi gọi tên nhau./.

Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011

Mình là "Con Trai"

Không biết vì lý do gì, Trời xui Đất khiến như thế nào mà sau gần 3 năm chẳng hề viết một dòng nào trong blog này nữa mà đêm qua lại dở chứng viết một entry, để rồi hôm nay phải xoá đi. Sao vậy nhỉ? 


Đã rất nhiều lần trong gần 3 năm qua mình đã định bằng vài cái nháy chuột thì blog này sẽ biến mất, một ngôi nhà thân thiết trong nhiều năm sau một mồi lửa sẽ chỉ còn là một đống tro tàn, nhưng rồi vẫn không làm được. Không đủ bản lĩnh để xé đi những trang viết dành cho một vài người thân, cho riêng mình. Blog này đã từng là nơi mình tự nhìn mình, đối diện với chính mình, là những gì riêng tư khó chia xẻ với ai đó nên đành bỏ trống suốt một thời gian dài.


Có lẽ có ai đó khi đọc những entry cuối cùng sẽ nghĩ rằng sau cú sốc mất đi Người Cha thân yêu mình đã không muốn viết gì nữa. Thực tế không phải như vậy. Vết thương nào rồi cũng thành sẹo. Nỗi đau nào rồi cũng nguôi ngoai. Lẽ ra mình đã viết lại, nhưng cứ băn khoăn mãi: Viết gì bây giờ? Viết những gì là suy nghĩ thật mà để người khác đọc rồi lại "Nói ra, nói vào". Miệng lưỡi thế gian...Còn viết những điều vô bổ, vô thưởng vô phạt thì viết để làm gì?


Trong entry "Ngọc của nước mắt" trên blog này mình đã từng nói về con Trai, con Trai ở biển hay nước ngọt cho những viên ngọc đẹp đẽ ấy từ chính nỗi đau đớn của nó. Vốn là loài thân mềm, nhưng để tồn tại trong cuộc sống khắc nghiệt nó phải tạo ra lớp vỏ cứng bên ngoài để che đi cái mềm yếu của mình. Ngẫm về bản thân mình cũng vậy, từ trong sâu thẳm mình vốn dĩ là người nhạy cảm, dễ bị tổn thương...Người như mình muốn sống được trong cuộc đời này phải tạo cho mình một vẻ bề ngoài bất cần, với giọng lưỡi ghê gớm...Mình đã làm được điều đó trong cuộc sống ngoài đời, nhưng khi đối diện với riêng mình, với những trang viết riêng tư mình vẫn lại là mình. Bài học chua chát sau entry "Quà Điện Biên" cũng đã dạy cho mình thêm kinh nghiệm sống: Hãy khép mình. Hãy như loài Trai giấu đi cái thân mềm yếu đuối trong lớp vỏ cứng xù xì...


Những gì bộc lộ qua những trang viết trên blog này có thể một ngày nào đó, một lúc nào đó chẳng có lợi cho mình chút nào. Hãy giữ lại những gì riêng tư nhất trong đáy sâu tâm hồn...


Xin lỗi Em, vô cùng xin lỗi Em, người mà Tôi đã viết tặng entry "Thư gửi một người em" đêm qua. Anh không bao giờ phải đề phòng Em cả, nhưng blog của Anh luôn để ở chế độ mở, ai đọc cũng được, Anh không muốn ai đó đọc và lại lấy đó làm câu chuyện...Và rất thật lòng Anh cũng muốn Em tự tìm hiểu về Anh hơn là nghe Anh nói về mình. Đấy cũng là một cách học phải không Em, cô học trò nhỏ của Anh?