Tuổi thơ Bố đã đi qua chiến tranh
Mười tám tuổi giống hai anh trai: Cầm súng
Bà Nội con nước mắt thầm mặn đắng
Tiễn ba đứa con đi, một đứa chẳng trở về
Lịch sử nước mình chiến tranh lê thê
Dải đất nhỏ nhoi bao Vọng Phu, Tô Thị
Chẳng ai muốn buông cầy cầm vũ khí
Để xót xa đau: "Chinh chiến kỉ nhân hồi" *
Người mẹ nào ngồi nước mắt lời ru
Chồng báo tử, mai lại tiễn con ra trận
Bữa cháo, bữa rau quê nghèo lận đận
Mong hết chiến tranh con của mẹ trở về
Dân tộc mình nhiều đau đớn tái tê
Chẳng ai muốn chiến tranh thêm một lần con ạ
Nhưng làm người không bao giờ hèn hạ
Chấp nhận cúi đầu chịu đô hộ ngoại bang
Thời khắc này con nghe tiếng gầm vang
Giặc đến cửa và Biển Đông chồm giận sóng
Dòng giống Lạc Hồng sục sôi máu nóng
Sẽ viết tiếp trang vàng: Vạn Kiếp, Chi Lăng...
* Nguyên văn: "Cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi - Xưa nay ra trận mấy ai về"