Hai ngày hôm nay dù rất bận nhưng buổi tối vẫn tranh thủ online một lát. Trang chủ của Blog.yahoo.com có entry “Cho con chín tuổi” của Nhân, chỉ trong nửa ngày số lượng truy cập tăng nhanh. Mình chỉ quan tâm mấy cái comment. Ngày đầu đa phần là các bạn trẻ, họ để lại ít lời nhưng mình cảm giác tất cả chưa quá 30 tuổi, ngày thứ 2 hình như có những người nhiều tuổi hơn một chút, nhưng có lẽ chưa có ai đã chứng kiến Chiến Tranh…
Có lẽ bây giờ những người nhiều tuổi ít khi viết blog, nếu có viết hay thường xuyên vào mạng họ cũng đi con đường ngắn nhất, mấy khi lại mất thời gian đi qua trang chủ của blog.yahoo để biết cái entry “Cho con chín tuổi” đó,vì quỹ thời gian của họ còn ít. Những người biết tiếc từng phút giây trôi qua đa phần là những người sống có ích, có ích cho gia đình, cho xã hội…Về cơ bản đó là những người thuộc về thế hệ của mình, của Nhân. Mình là người trong cuộc, có Tên, có bóng dáng trong entry đó nên rất muốn những người thuộc thế hệ của mình đọc nó, để lại những comment rồi qua đó mình hiểu thế hệ của mình nghĩ gì khi nhìn lại một quãng thời gian, nhìn lại những năm tháng đau đớn, gian khổ, đói nghèo nhưng đầy ý nghĩa ấy…
Tại sao mỗi lần đọc lại entry ấy (dù đã hàng trăm lần) mà mỗi lần đọc lại mình đều ứa nước mắt? Đau đớn vì mất mát người thân, xót xa cho những năm tháng cơ cực vì đói nghèo, sợ hãi chiến tranh…Nhưng hơn thế nữa là sự đau xót cho Tình Người, cho Phận Người…
Cuộc sống là một dòng chảy hối hả, dĩ vãng sẽ qua đi, vết thương nào trên cơ thể rồi cũng lành, cũng thành sẹo, nhưng vết thương trong Tâm Hồn sẽ là vết thương khó lành nhất. Đọc entry ấy của em trai, sau bao năm nhìn lại vẫn thấy xót xa cho tình người. Anh đã nằm lại nơi đồng đất quê người, không bao giờ trở về nhưng những dòng thư của anh nhắc nhở mình và anh chị em trong gia đình, dạy cách mình Làm Người sẽ mãi mãi không bao giờ có thể quên. Anh đã bỏ mình vì Tổ Quốc, để bây giờ các em anh dạy con mình thế nào là yêu Tổ Quốc. Anh chỉ bảo những điều nhỏ nhặt nhất trong hành trình Làm Người. Nếu không biết yêu thương anh chị em, cha mẹ, ông bà…liệu có thể yêu Tổ Quốc được không?
Tuần sau mình đi Quảng Trị, vẫn như thường lệ hàng năm để viếng các anh, để nhìn lại cái giá phải trả Đắt như thế nào cho ngày hôm nay qua bạt ngàn bia mộ trong nghĩa trang Trường Sơn, Đường 9. Thành Cổ Quảng Trị…Để đau đớn khi nhìn lại Tình Người trong xã hội hôm nay.
Nhân đã đúng! Hãy gieo mầm Nhân Ái và chăm sóc nó. Các giá trị của cuộc sống có thể trầm luân qua mỗi giai đoạn của lịch sử, nhưng cái Tốt rồi sẽ chiến thắng. Hành trình đi đến những điều tốt đẹp, lớn lao luôn cần một trái tim dẫn đường chỉ lối. Entry này không chỉ là giọt nước mắt cho quá khứ khi đọc lại “Cho con chín tuổi” mà nó còn là nước mắt khóc cho hiện tại. Mình tin rằng rồi ngày mai nước mắt sẽ khô khi những điều tốt đẹp đến .