Cảnh trong "Mùa len trâu"
Chiều nay thấy lòng trống trải, một nỗi buồn mơ hồ khi nghĩ đến ngày mai, đến tương lai của mình, của các con. Gần một năm nay cuộc sống tuy nhìn bề ngoài vẫn vậy nhưng thật tình cả xã hội, cả đất nước đang trôi xuống dốc, ngày một nhanh hơn. Các con chưa hiểu hết lạm phát sẽ nguy hiểm như thế nào và ảnh hưởng gì đến cuộc sống của chúng bởi mọi thứ vẫn có bố mẹ lo. Chắc con lớn chỉ thấy ít đồng còm trong túi nó biến mất nhanh hơn khi giá xăng và những bữa ăn sáng cùng vài thứ lặt vặt khác tăng nhanh mà nó phải tự mua ngoài đường bằng tiền của mình. Nếu con biết rằng số cổ phần của mẹ nó nắm trong tay khi bỏ tiền bao năm dành dụm ra mua cộng với thâm niên 28 năm làm việc tại nhà máy, năm ngoái có giá 45-47 nghìn VND/ 1cổ phần mà nay chỉ còn có 10 nghìn trong khi vàng từ 1 triệu 2 /chỉ nay đã hơn 1 triệu 8 thì chắc chúng mới hiểu sự nguy hiểm ấy như thế nào.
Buồn và chợt nghĩ về số phận.
Theo tử vi phương Đông tôi sinh vào năm Tân Sửu (Trâu), bản mệnh Thổ. Cứ theo cách suy luận của đa số những người biết về tử vi thì cái tuổi của tôi chẳng bao giờ làm lớn được, bởi muốn làm quan phải là tuổi Thìn (Rồng) hay Dần (Hổ)…và phải kèm thêm Đinh, Nhâm Quý gì đó nữa (trai Đinh Nhâm Quý thì sang…). Bởi các con vật đó thể hiện sự oai phong lẫm liệt, chúa tể của muôn loài. Còn tôi thì trời cho làm con Trâu, một con vật tầm thường và hiền lành nếu không muốn nói là ngu ngơ.
Đôi khi thấy người ta tuổi nọ, tuổi kia và thăng quan tiến chức tôi cũng thấy chạnh buồn cho phận mình cứ lủi thủi kéo cày trên những cánh đồng với “một nắng hai sương”. Nhưng rồi với tính cách AQ tôi tự an ủi mình với một đất nước như nông nghiệp như quê hương tôi với hơn 80% dân số làm nông nghiệp và ông bà ta đã có câu “con Trâu là đầu cơ nghiệp” thì mình cũng đã có vai trò lớn lắm rồi. Quan trọng hơn là người dân mình bây giờ nghĩ về những ông quan thời nay cũng chẳng lấy làm tốt đẹp gì nếu không muốn nói họ coi đó là bộ phận tha hoá trong xã hội.
Con Trâu vốn dĩ hiền lành, nó cũng xuất thân từ loài thú rừng nhưng thuộc nhóm ăn cỏ, mà loài vật nào ăn cỏ cũng hiền lành hơn loài ăn thịt (loài ăn thịt thì đôi khi chúng ăn thịt luôn cả đồng loại). Được thuần hoá loài trâu đã gắn bó mật thiết với người nông dân, với những cánh đồng, giúp đủ thứ việc và để nuôi nó thì chẳng tốn kém gì, cỏ thì tốt và đôi khi thì rơm cũng xong.
Đã bao giờ bạn thử hình dung phong cảnh thôn quê mà vắng đi bóng những con Trâu chưa? Những bờ đê cỏ may trong chiều lộng gió, đám trẻ mục đồng đùa chơi, thả diều bên những con trâu bình thản gặm cỏ, con sông hiền hoà với bầy trẻ trâu đang tắm mát còn những chú trâu đã no nê đang đằm mình trong nước sông trong mát…
Cảnh đời ngày càng có quá nhiều ngang trái và mọi giá trị gần như bị đảo lộn hết, “đầy tớ” thì ăn chơi phè phỡn, còn cuộc sống của “ông chủ” chẳng thoát khỏi cảnh “đầu tắt mặt tối”và vẫn luôn “bữa đói bữa no”, đồi núi thì xói mòn hoang hoá, “bờ xôi ruộng mật” thì sau ủi làm khu công nghiệp, làm sân gôn…nông dân hết ruộng, chẳng nghề ngỗng gì bỏ quê ra thành phố tìm đường kiếm sống, con Trâu chắc chỉ nuôi để đem ra chọi nhau mua vui cho thiên hạ, thắng thua chẳng biết cứ đem ra ngả thịt. Nơi nào còn ruộng còn trâu cày thì khốn khổ lao đao vì mùa đông băng giá vừa rồi trâu lăn ra chết cả lượt, người nông dân còng lưng cuốc đất. Thế giới công nghiệp hoá đã lâu mà người nông dân Việt Nam vẫn lẽo đẽo cái cày sau đít con trâu. Chẳng vậy mà một doanh nhân nổi tiếng khi khởi xướng phong trào mua trâu tặng đồng bào vùng cao bị mất trâu trong mùa đông vừa qua đã phải xót xa thốt lên nếu nhà nước biết đầu tư cho người nông dân thì chẳng đến cơ sự này “bởi máy cày không thể chết như trâu”...
Nhưng sự đời biết làm sao khi trong xã hội những người có trách nhiệm lo cho “con dân” còn đang bận những việc “tày đình” khác nên những người nông dân nghèo chỉ biết trông chờ vào tấm lòng thơm thảo của “muôn dân trăm họ” trong tinh thần “lá lành đùm lá rách”.
Bạn đã bao giờ xem những đoạn phim người ta quay được về những con trâu rừng chưa? Cả bầy trâu khi chống trả kẻ thù chúng tụ lại thành một vòng tròn, hai chân trước chùng xuống, đầu cúi giương đôi sừng ra phía trước sẵn sàng tử chiến với kẻ thù để bảo vệ mình và đồng loại. Cũng như vậy theo bản năng tự vệ khi đêm đến bầy trâu rừng quây lại thành một vòng tròn để ngủ, nghé và những con trâu già, yếu đuối nằm giữa còn đám trâu khoẻ mạnh nằm phía ngoài để bảo vệ cả đàn trước lũ hổ, báo…
Ngẫm về số phận mình tôi thấy chẳng khác con trâu là mấy. “Tân biến vi toan” Cổ nhân đã nói vậy, cái tuổi Tân Sửu của tôi vì thế mà cũng nhiều long đong vất vả. Tôi thường tự nhủ và cố hiền lành, nhẫn nhịn, cố làm một con trâu an phận cầy bừa và rơm cỏ cho xong, nhưng cuộc sống thật trớ trêu “cây muốn lặng, gió chẳng đừng” đôi lúc tôi đã dữ dội như một con trâu rừng trước những bất công, đểu cáng và hèn hạ trên đời và vì thế lũ hổ, báo, rồng, rắn… cũng phải kiêng dè nói chi đến loại chuột bọ hay “cáo mượn oai hùm”.
Ra nước ngoài sống một thời gian tôi cũng được biết người ta cũng có tử vi như mình nhưng phương Tây họ không xem số phận con người theo cách của người phương Đông là người đó cầm tinh con vật gì trong 12 con giáp mà họ xem người đó sinh ra dưới chòm sao gì trong số 12 chòm sao của một năm. Một số các chòm sao điển hình như: Bạch Dương, Kim Ngưu, Song Tử, Nhân Mã, Bảo Bình…
Theo tử vi phương Tây tôi sinh ra dưới chòm sao Sư Tử (Leo từ ngày 23/7 đến 22/8 ), những người sinh ra dưới chòm sao này luôn có một cá tính mạnh mẽ và quyết đoán như chính con vật ấy, nhưng buồn thay tôi lại chẳng phải là người phương Tây mà số phận tôi khi ấy chỉ là con trâu bơ vơ trên đồng đất băng giá xứ người. Nhưng chính trong cái nếp sống công nghiệp ấy cộng với sự thẳng thắn đối diện và giải quyết các vấn đề của người phương Tây, sự rạch ròi minh bạch của sự thật tôi đã được là chính mình, đã có những năm tháng đáng ghi nhớ.
Tuy nhiên số phận là số phận, mấy ai có thể thay đổi được nó. Tôi đã trở về quê hương mình dù biết rằng sẽ mãi mãi chỉ là con trâu lầm lũi trên những cánh đồng nghèo khó của nơi “chôn rau cắt rốn” nhưng tôi chẳng bao giờ ân hận về điều đó bởi tuy là con vật rất bình thường nhưng hình bóng của nó chưa bao giờ vắng bóng trên quê hương và sẽ còn tồn tại rất lâu nếu không muốn nói là mãi mãi trong sự thương yêu của những người dân Việt. Hơn nữa dù con TRÂU có bình thường hay tầm thường đi nữa tôi vẫn muốn các con của mình học những đức tính của nó.