Mai là ngày giỗ anh (20.7 AL) rồi. 36 năm đã trôi qua, nỗi đau vẫn chưa nguôi ngoai trong lòng bố mẹ và chúng em. Em ngồi viết những dòng này mà không biết mình nghĩ gì nữa. Không biết người ta có báo chính xác không, chỉ biết đồng đội của anh bảo năm ấy anh hy sinh sau rằm tháng Bẩy khoảng 4 – 5 hôm gì đó. Ngày 27/7 và ngày giỗ anh đồng đội vẫn đến thắp hương cho anh.
Em vẫn tin ở thế giới bên kia anh nhìn thấy tất cả. Anh vẫn đâu đó quanh đây, bên cạnh bố mẹ và chúng em. Khi giò lan của anh trổ hoa là lúc anh về báo tin mừng. Năm nay cả mấy giò lan của anh không có giò nào ra hoa cả. Bố đã yếu nhiều, chưa biết còn trụ được bao lâu. Có thể anh vẫn đang cố gắng phù hộ cho bố mẹ được ở thêm bên cạnh chúng em chứ bố mẹ trên tám, chín mươi rồi, biết lúc nào đây. Bao người cùng thời đã về với đất từ lâu.
Có thể nhiều người không tin có một thế giới khác, thế giới của linh hồn, nhưng em vẫn tin có nó, không phải đôi khi trong cuộc sống có những điều trùng lặp khó lí giải, hay những giấc mộng lạ kì gặp lại trong đời thực. Em vẫn nhớ rõ việc người bạn trẻ NTH ở trung tâm Marin cả tháng trời trục trặc không post được "Thư gửi người đã khuất" em viết cho anh lên trang web "Nhắn tìm đông đội", ngày H post lên được đúng vào ngày anh hy sinh (28/8 DL) để sau đó H viết một entry "Có hay không những chuyện tâm linh". Khoa học đôi khi cũng chưa giải thích được nhiều điều trong cuộc sống. Em tin mà không cần phải tìm hiểu xem tại sao mình tin.
Sau hôm xin phép bố mẹ đặt bát hương cho anh ở nhà mình, như sắp một nơi chốn cho anh nghỉ lại ở nhà em mỗi khi từ đơn vị trở về, buổi đêm em mơ đi làm về lên phòng tìm anh nói chuyện. Căn phòng nhỏ vắng vẻ. Không có anh. Cái giường vẫn còn vương hơi ấm như anh vừa ngủ dậy và chạy đi đâu đó. Chăn màn gấp gọn vuông vức như một khối thuốc nổ, cách gấp chăn của những người lính. Em tin anh đã về ở trong nhà em khi từ Quảng Trị về thăm lại quê hương, gia đình. Vợ em và các cháu cũng tin có bác trong nhà.
Tháng 7/2007 trước khi vào Quảng Trị thắp hương cho anh, em đã có một giấc mộng mà sau khi đi về em không biết lí giải thế nào.
Đêm đó em thấy mình vào QT tìm mộ anh, có người chỉ ở chỗ kia kìa, em đã ra đó, đang ngơ ngác tìm kiếm, chợt ngoảnh lại và thấy một doanh trại bộ đội ở gần ngay phía sau, có hai cậu lính trẻ măng đi ra và nói: “Chú ơi! Ở đây các bác, các chú ấy hy sinh nhiều lắm, tan nát hết cả. Đôi khi chúng cháu đào móng nhà, bể nước hay làm vườn cũng gặp hài cốt. Nếu còn nhiều thì đưa ra nghĩa trang, còn ít thì cũng đành để lại. Trong cái ụ đất đắp đằng kia có nhiều thứ của các chú ấy lắm”. Em nhào theo tay chỉ, lao vào bới cái ụ đất ấy. Bới đến mức các đầu ngón tay toé máu với hy vọng tìm được chút gì đó của anh nhưng chỉ thấy đây đó những chiếc dép đúc, cái bi đông bẹp rúm hay những mảnh vụn của những khẩu AK47, những mảnh vải Tô Châu, thứ vải may quân phục của các anh lem nhem máu và bùn đất…Đang bới trong tuyệt vọng bỗng có một bàn tay vỗ vào vai em. Ngoảnh lại. Trời ơi! Anh. Với gương mặt rất buồn, anh bảo em đừng cố tìm kiếm làm, gì tan nát hết rồi. Em giật mình mở mắt. Trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng ngủ em vẫn nhìn rõ từng đồ vật, tủ, ti vi, và ánh sáng chỗ cửa ra cầu thang, anh đứng ngay đầu giường nhìn em. Không, không phải ở Quảng Trị, mà anh đứng đây, ngay trong căn phòng này…
Em đã vào Quảng Trị sau ngày ấy cùng với nỗi day dứt giấc mơ mang lại. Mấy anh em vào Bảo tàng Thành Cổ thắp hương cho các anh xong, theo lời đồng đội anh dặn nơi anh ngã xuống khoảng 1000m từ cây cầu sắt xuôi hạ lưu và cách mép sông khoảng 200m, chúng em đã ra khu vực ấy thắp hương và thả hoa xuống sông viếng. Lúc lên bờ ngồi uống nước, em quay mặt nhìn ra sông, bỗng nhiên có một cái gì đó làm em chợt quay phắt lại, và nhìn về phía sau: Một doanh trại bộ đội ngay sau lưng, bên kia đường với tấm biển nền đỏ chữ vàng và vọng gác, đúng lúc đó từ trong cổng bước ra hai người lính…Em run hết cả người, và trong giây phút ấy em biết anh nằm đâu đó ngay chỗ em ngồi, nhưng đã hoà tan trong đất…
35 lần giỗ anh, 36 năm rồi anh vẫn 18 tuổi. Xót xa, day dứt anh ơi. Không một nấm mộ, chẳng một chút gì còn lại trên cõi đời này. Anh cũng như bao người lính đã ngã xuống, dù có bao người cũng còn nấm mộ với dòng chữ LIỆT SỸ VÔ DANH nhưng mãi mãi là những điều mơ hồ. Em chợt nhớ câu thơ: “…Chết không còn tuổi đã đành/ Cái tên mẹ đặt cũng thành khói mây/ Biết hồn xanh cỏ xanh cây/ Vô danh vẫn cứ đắng cay lòng mình” ( Thơ NHQ)
Một nén nhang thắp cho anh, cầu cho linh hồn anh thanh thản…