15h30 04/8/2008 đang tà tà chạy xe trên đường Nguyễn Thái Học thì thấy phía bên ngoài một đầu xe ba bánh (loại tự chế từ xe hai bánh) đang vượt lên, nhìn ngang biết ngay là xe của mấy anh thương binh bởi kiểu cách không lẫn vào đâu được và bao giờ nó cũng có một cái huy hiệu thương binh và con số 27-7. Hơi lán vào phía trong cho chiếc xe ấy vượt lên, lòng thầm nghĩ từ trước tới giờ có tương đối nhiều những chiếc xe như thế này chở hàng hoá và đôi khi chở cả người và chạy hơi ngang tàng lên tránh gọn vào là tốt.
Chủ nhân của những chiếc xe đa phần là những thương binh (tất nhiên cũng có trường hợp mạo nhận). Nhiều người lính bị thương trở về sau cuộc chiến, không có nghề nghiệp và không đủ thời gian đi học một cái nghề gì đó đã phải lao ngay vào công cuộc mưu sinh, khi có thể họ đã sắm chiếc xe như thế này để chở hàng thuê kiếm sống. Trên gương mặt các anh có nét gì đó na ná giống nhau, một chút phong sương, một chút lạnh lùng và đôi lúc bất cần… Đôi khi các anh có phạm luật CSGT cũng phải giả vờ làm ngơ vì đã nhiều vụ những người lính “nộ khí xung thiên” khi CSGT phạt họ hay giữ xe.
Tôi quen biết và chơi với các anh nhiều nên hiểu họ, hiểu tại sao họ bất cần đời, nhiều khi nghe chuyện vật lộn mưu sinh của các anh sau khi “giã từ vũ khí” mới thấy buồn và cảm thông với những người cựu binh ấy. Khi có chủ trương cấm xe ba bánh tự chế tôi đã nghĩ ngay tới họ. Các anh sẽ làm gì khi cơ hội kiếm sống bằng chiếc xe ấy đang dần khép lại?
Những anh bộ đội cụ Hồ cái tên thân yêu mà nhân dân Việt Nam đã đặt cho các anh, những người lính “xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước…” theo lời kêu gọi thiêng liêng của Bác: “dù có phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn cũng phải dành cho được độc lập”. Các anh đã mang trong tim mình hình ảnh và lời kêu gọi của Bác vào trận chiến và luôn gọi Bác, hứa với Bác vượt qua những ngày tháng gian lao để giành chiến thắng. Hình ảnh Bác là điểm tựa tinh thần cho các anh trong gian nguy. Người chiến sỹ Lê Duy Ứng khi bị thương đã lấy máu mình vẽ chân dung Bác hay người anh hùng Nguyễn Văn Trỗi trước lúc bị quân thù hành hình đã hô vang tên Bác “Phút giây thiêng anh gọi Bác ba lần”.
BÁC ƠI! CÒN GIAN KHỔ HƠN LEO TRƯỜNG SƠN ĐI ĐÁNH MỸ
TRẬN CHIẾN CUỐI CÙNG (BÀ RỊA 2h NGÀY 27 – 4 –1975)
D61-F3-QK5 TAM QUAN- BÌNH ĐỊNH 0918501911
(Chữ ƠI trong tấm biển này đã bị bong ra, nhưng khi nhìn kĩ vẫn đọc được vì nó để lại vết trên nền biển)
Tôi cứ băn khoăn: Trận chiến cuối cùng hay cái gì trong cuộc sống hiện tại đã làm người cựu binh này thấy gian khổ hơn những ngày leo Trường Sơn đi đánh Mỹ? Vì sao anh phải viết khẩu hiệu này trên chiếc xe của mình?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment
Link : <a href="Link URL">TÊN LINK </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhạc của tui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]