table.MsoNormalTable
{
line-height:115%;
font-size:11.0pt;
font-family:"sans-serif";
}
-->
“Cám ơn đời mỗi sớm mai
thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để
yêu thương”
Câu thơ trên tờ lịch tháng 8 này đã được ghi dưới avater từ
hôm mùng 1, ngay từ hôm đó đã định viết ít dòng suy nghĩ về câu thơ này. Mình
thấy nó rất có ý nghĩa với mình và B, vì đây là tháng sinh của hai người. Ý
nghĩa của mỗi ngày chúng ta sống trong khi quỹ thời gian đang ít dần theo tuổi
tác. Cuộc sống bây giờ quá nhiều điều rủi ro để chúng ta không dám nói trước về
ngày mai.
Nhưng đã không thể viết được vì những cảm giác, những suy
nghĩ trong những ngày cuối tháng 7 ở Quảng Trị làm cho đầu óc mình mụ mị, về đến nhà mất gần một tuần vẫn
chưa hết cái cảm giác buồn và hụt hẫng, xót xa…
Mỗi một ngày được sống trên cõi đời này đáng quý biết bao. Điều
đó những người lâm trọng bệnh sẽ hiểu rõ nhất. Thế còn những người khác thì
sao? Ai trong số chúng ta dám khẳng định mình sẽ sống được bao nhiêu lâu? Nếu
có ai dám nói chắc cũng là nói bừa.
Quảng Trị những ngày tháng 7. Khi ở bên cạnh các anh, những
người lính đã qua cuộc chiến 81 ngày đêm Hè 1972, mình mới thấm thía sự quý giá
của “Mỗi ngày được sống”. Trong mỗi cuộc chiến tranh, bao giờ cũng có người chết,
người sống. Người này chết, người khác sẽ được sống. Chẳng có cuộc chiến nào tất
cả đều chết hay tất cả đều sống. Nghĩ về cuộc chiến 81 ngày đêm ấy, những người
lính khi đó mới 18 – 20 tuổi còn như thiếu niên ấy thoát chết bây giờ nhìn lại đã ví như trò chơi Ô Ăn Quan. Mỗi một
trận đánh, mỗi một quả bom, quả pháo dội lên đầu họ mang đi những sinh mạng người
lính như bàn tay bốc đi những viên sỏi trong một ô của trò chơi. Một viên sỏi lọt
qua kẽ tay rớt lại: Một người lính thoát chết để trở về với gia đình, quê hương…”Cái ô trống toạc trời bom nổ/ Hạnh phúc là
cuộc chiến bốc đi còn sót lại cuộc đời” (Đoàn Xuân Hòa – Cựu binh F325 Quảng
Trị). Những người lính may mắn ấy luôn đau đớn khi nghĩ về đồng đội mình đã nằm
lại. Người này chết để người khác được sống. Sự sống và cái chết được phân chia
bởi một lằn ranh mong manh.
Hôm nay chúng ta, tất cả vẫn đang sống, nhưng ngày mai? Ai
dám nói tất cả sẽ vẫn sống và cứ như vậy? Chính vì vậy khi đầu tháng lật giở tờ
lịch đọc câu thơ mình thấy nó có ý nghĩa biết bao. Hãy cám ơn cuộc đời này khi
chúng ta đang được sống. Khi chúng ta thức dậy mỗi bình minh hãy nhủ thầm ta
đang có được may mắn từ cuộc đời. Hãy sống để yêu thương, sống cho có ích, hãy tìm cho mình niềm vui và hãy mang đến cho người khác niềm vui mỗi
ngày, đừng phí hoài những ngày tháng chúng ta đang sống…
<!--[if gte mso 10]>
table.MsoNormalTable
{
line-height:115%;
font-size:11.0pt;
font-family:"sans-serif";
}
-->
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment
Link : <a href="Link URL">TÊN LINK </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhạc của tui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]