Thứ Tư, 19 tháng 3, 2008

Quà Điện Biên



P1010720 

Mọi người ở cơ quan đi Điện Biên. Nếu không có chương trình cùng mấy chị em trong nhà đi Quảng Trị, Huế, Đà Nẵng với gia đình mấy người bạn thì tôi cũng đi với họ. Hôm nay đến cơ quan mọi người tíu tít cho nhau quà, những cân gạo đặc sản, những món đồ lưu niệm… Một đồng nghiệp tặng tôi một món quà nhỏ, và chính tôi cũng thấy bất ngờ khi nhận được nó. Một bức ảnh anh chụp được trong hành trình của mình. Bức ảnh gây cho tôi ấn tượng rất mạnh, dù trông nó bình thường như bao bức ảnh khác.Khi tôi hỏi anh ấy tại sao lại tặng tôi bức ảnh này anh đã nói nếu có mặt lúc đó thì tôi cũng chụp ngay bức ảnh này.


Có lẽ với ai đó khi nhìn thoáng qua bức ảnh này cũng chẳng thấy có gì đáng chú ý, nhưng đôi mắt của cô bé con trong ảnh cứ ám ảnh tôi mãi. Mọi người kể cô bé này là con một người phụ nữ nhà ở ven đường, chuyên bán những thứ lặt vặt cho khách qua đường hay mớ củi cho ai đó cần, còn bố cháu thì nghiện ngập và đã bỏ đi (nghe đâu mẹ cháu cũng đã mắc nghiện). Mẹ cháu vừa bán đi một đứa em trai của cháu cho người khác với giá 4 triệu đồng, còn lại cô bé này với đứa em gái 01 tháng tuổi mà cháu đang địu trên lưng. Những người dân quanh đó bảo dạo này không thấy mẹ cháu đâu mà chỉ có hai chị em bơ vơ. Nó ngơ ngác khi thấy đám du khách thành phố sang trọng dừng xe lại để uống nước và mua vài thứ hoa quả. Với nó những người khách ồn ào ấy như đến từ một thế giới khác. Một thế giới mà cuộc sống là những bộ quần áo sang trọng, sự no đủ thừa thãi thể hiện qua cách tiêu tiền, những gương mặt mãn nguyện trong những chuyến du lịch xa...

Nhưng nó không nhìn họ với đôi mắt tò mò, thèm thuồng như bao đứa trẻ khác, đôi mắt nó hoang sơ như núi rừng Tây Bắc, nhưng sao buồn đến nao lòng. Khi mọi người biết hoàn cảnh của mấy mẹ con đã đem bánh mì mang từ Hà Nội lên và mỗi người một vài chục nghìn cho nó. Dù tiền và bánh đã có trên tay, nó cũng chưa hiểu mình đang cầm cái gì. Cô bé cầm nắm tiền trong tay phải cũng như cầm cái que đi chăn con trâu, con bò, túi bánh mì hờ hững trên tay trái và đôi mắt vẫn không ánh lên một chút vui vẻ hay luyến tiếc nào khi nhìn đám khách lục tục lên xe rời đi. Khoảng khắc ấy người đồng nghiệp của tôi đã kịp bấm máy để rồi trong tay tôi có bức ảnh này.


P1010719


Dù tôi không có mặt lúc ấy nhưng qua những lời kể của mọi người tôi chỉ thấy xót xa. Sẽ về đâu đôi mắt ấy khi gánh nặng cuộc sống đang đè nặng lên vai mẹ cháu, khi một người em của cháu vừa bị mẹ bán đi vì không đủ khả năng nuôi mấy đứa con hay vì hết tiền mua thuốc? Sẽ về đâu gương mặt ngây thơ xinh đẹp này khi cháu lớn lên giữa núi rừng heo hút, không được học hành, khi sự tiếp xúc với thế giới văn minh chỉ là những lúc có khách du lịch đi ngang?

Sẽ về đâu cháu ơi khi mới năm tuổi đầu mà trên vai luôn là đứa em và khi mẹ còn bươn chải kiếm sống, hàng ngày chỉ có cháu chăm em?

Con người khác con vật bởi có lòng trắc ẩn, các đồng nghiệp của tôi cho cháu quà hôm nay, nhưng lòng trắc ẩn nào giúp được cháu trong tương lai đây?


1 nhận xét:

Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment
Link : <a href="Link URL">TÊN LINK </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhạc của tui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]