Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013
Về Lại Quê Xưa
Tôi đã từng sống tha phương, đã thấu hiểu sự chua chát của phận người xa xứ, muốn trở về sống trên nơi "chôn nhau, cắt rốn" nhưng đôi lúc không phải dễ dàng gì nên viết bài thơ này nói thay lời một người bạn để tặng những ai đã và đang sống xa quê hương
Về lại quê xưa một trưa hè
Gọi ai tha thiết tiếng bầy ve
Bờ tre xõa tóc trong nhung nhớ
Đây bóng hàng dừa nghiêng dáng mơ.
Đâu chỗ người xưa đứng đợi chờ
Hiên nhà sao vắng tiếng trẻ thơ?
Ngôi nhà xưa vẫn ba gian cũ
Tiếng mọt gặm kèo trong gió đưa.
Sao phải tha phương những cuộc đời
Quê nhà xa vắng áng mây trôi
Bên ly rượu đắng sầu thương nhớ
Thương lắm quê nhà yêu dấu ơi.
Sao lắm đắng cay những phận người
Nhọc nhằn theo vận nước nổi trôi *
Quê hương yêu dấu đành ly biệt
Đất khách quê người chua chát thôi.
Hãy trả cho nhau những nụ cười
Nếp nhà xưa cũ luống ngô khoai
Thay cho lầm lũi phương trời lạ
Trong kiếp bán mình nơi xứ xa.
Hãy trả cho nhau một mái nhà
Dẫu nghèo chỉ có luống cà,vườn rau
Không phải tha phương cho lòng đau
Xa quê tuyết trắng nhìn nhau tủi hờn.
Hãy trả cho anh, trả cho em
Cho người xa xứ một quê hương
Với câu lục bát như đời mẹ
Để mai trở về trong yêu thương...
*Chú thích: Mượn lời của nhạc sĩ Phạm Duy khi nói về cuộc đời & âm nhạc của mình.
Thứ Tư, 3 tháng 7, 2013
Thư gửi Anh nhân dịp tháng Bẩy.
Những ngày vừa qua hệ thống truyền thông VN nói
nhiều về câu chuyện một liệt sỹ sau 40 năm bỗng trở về. Nhiều bài viết, những
comment xúc động. Những lời tri ân tự đáy lòng của rất nhiều người đối
với một người lính đã cống hiến cả tuổi thanh xuân của mình, những xót xa cho
những năm tháng nhọc nhằn, những khổ đau mà người lính đó đã phải chịu...Nhưng
dù sao đó cũng là một câu chuyện cổ tích với một kết thúc có hậu.
"Liệt sĩ"Phan Hữu Được khóc khi gặp lại đồng đội (ảnh của báo Dân Trí)
Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013
Vientiane - Bangkok (Phần 2)
Sáng 28/4 từ Vientiane lên đường đi Bangkok. Hành trình vẫn là đường bộ, nhưng do bên Thailand sử dụng xe tay lái nghịch đồng thời xe của chúng tôi cũng chỉ được phép sang Lào nên chúng tôi để xe đã mang từ VN sang lại Vientiane và lên xe được những người bạn từ Thailand sang đón.
Cửa khẩu Udon (tỉnh Udon Thani) nằm ngay bên kia sông Mekong (Cửa khẩu của Lào nằm bên này sông) trông chỉ như một trạm thu phí, đơn giản chỉ như mấy cái ki ốt thu phí và thủ tục cũng rất nhanh chóng.
Cửa khẩu Udon (tỉnh Udon Thani) nằm ngay bên kia sông Mekong (Cửa khẩu của Lào nằm bên này sông) trông chỉ như một trạm thu phí, đơn giản chỉ như mấy cái ki ốt thu phí và thủ tục cũng rất nhanh chóng.
Thứ Hai, 3 tháng 6, 2013
Tai họa do chính con người (Nhân tai)
Khoảng 13h30 tại cây xăng quân đội ở số 2 Trần Hưng Đạo, Hoàn Kiếm, Hà Nội đã xảy ra một vụ cháy lớn. Một xe bồn tiếp xăng cho cây xăng vì một sự cố (chưa rõ lý do) đã bốc cháy. Nguy cơ thật khủng khiếp vì cây xăng này nằm trong khu dân cư quá đông đúc, xung quanh rất nhiều cửa hàng, đặc biêt là một cửa hàng bán xe máy, liền đó là 2 salon ôtô, sát hai bên cây xăng là nhiều quán xá chủ yếu là các quán ăn phục vụ cho bệnh nhân & người nhà đâng điều trị tại Quân y viện 108 ( cổng Quân y viện này đối diện ngay bên kia đường)
11h30 ra quán bia cách cây xăng này chừng 200m, ngồi uống được mấy cốc bia nhìn đồng hồ thấy 13h00 vội xin lỗi mọi người chạy về đưa con gái đi thi. 13h45 quay về cơ quan nghe thông báo cháy cây xăng gần chỗ mình vừa ngồi và vừa đi qua trước đó. Do có việc bận nên không ra đó. 16h25 thằng cháu hỏi chú đã xong việc chưa, đi uống cốc bia. Hai chú cháu ra ngồi uống bia tại chỗ cũ khi toàn bộ các tuyến phố quanh đó vẫn bị phong tỏa, xe cứu hỏa, cứu thương rú còi chạy loạn xạ, các lực lượng cảnh sát, dân quân tự vệ đầy đường.
11h30 ra quán bia cách cây xăng này chừng 200m, ngồi uống được mấy cốc bia nhìn đồng hồ thấy 13h00 vội xin lỗi mọi người chạy về đưa con gái đi thi. 13h45 quay về cơ quan nghe thông báo cháy cây xăng gần chỗ mình vừa ngồi và vừa đi qua trước đó. Do có việc bận nên không ra đó. 16h25 thằng cháu hỏi chú đã xong việc chưa, đi uống cốc bia. Hai chú cháu ra ngồi uống bia tại chỗ cũ khi toàn bộ các tuyến phố quanh đó vẫn bị phong tỏa, xe cứu hỏa, cứu thương rú còi chạy loạn xạ, các lực lượng cảnh sát, dân quân tự vệ đầy đường.
Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013
Vientiane - Bangkok. (Phần 1)
Ngày 26/4/2013 lên xe rời HN đi Vientiane. Sau khi qua cửa khẩu Cầu Treo (Hà Tĩnh) chúng tôi nghỉ lại ở thị trấn Laksao (Lào). Sáng sớm hôm sau chúng tôi lên đường đi Vientiane.
Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2013
Suy ngẫm
Ta đồng hành cùng day dứt ưu tư
Bao dằn vặt trong mỗi ngày đang sống
Ta biết tìm sự thật ở đâu
Trong bao cảnh ngoài kia ta chứng kiến?
Ta chìm trong ích kỉ, nhỏ nhen
Yêu thương đấy nhưng chắc gì thấu hiểu
Đã bao người biết cảm thông chia xẻ
Ta biết yêu rồi nhưng có biết hy sinh?
Thứ Ba, 5 tháng 3, 2013
Sa Pa: "Thêm một lần tôi đến..."
Trước tiên phải nói ngay: Những bức ảnh trong entry này chất
lượng kém, bởi trình độ người chụp có hạn, hơn nữa lại được thực hiện loạt ảnh
chụp bằng điện thoại di động “Nó kìa” (Nokia đời cũ mà mỗi lần giơ lên chụp ảnh
người ngoài cười khúc khích và bảo: Nó kìa).
Có thể ví von như kiểu khi thiên hạ dùng Tên Lửa Vác Vai, súng Phóng Lựu
hay chí ít cũng là Tiểu Liên cực nhanh đi chiến đấu thì mình ti toe cầm khẩu
K44 đua đòi ra trận. Vì lẽ đó mong mọi người khi xem ảnh đừng chê nhé.
Từ Đền Mẫu Lào Cai nhìn ra cửa khẩu Hà Khẩu
Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2013
Chủ Nhật, 17 tháng 2, 2013
Thứ Năm, 14 tháng 2, 2013
Blog của Nhân: Clip "Xin Cho Tôi"
Blog của Nhân: Clip "Xin Cho Tôi"
Một buổi chiều âm u, thấy buồn mênh mông vô cớ. Lang thang qua nhà chú em chợt đọc được những dòng comment dưới entry này. Một entry mà mỗi lần đọc lại, mỗi lần quệt nước mắt. Phận người trong cuộc đời này nhỏ nhoi & mong manh. Ý nghĩa đích thực của cuộc sống mấy ai hướng tới. Đa số hối hả lao vào một cuộc bon chen, giành giật...từ vật chất đến tinh thần. Đa số mong được thỏa mãn CÁI TÔI to tổ bố của bản thân mình. Mấy ai đủ bình tâm để nghĩ xem rốt cuộc chúng ta cần cái gì. Ý nghĩa đích thực của cuộc sống là Yêu Thương, Chia Sẻ. Hãy cho đi dù có thể không tin mình sẽ nhận lại nhiều hơn thế, đừng đòi hỏi phải nhận được rồi mới cho. Cuộc sống có nhiều thứ không thể định lượng, đổi chác, sòng phẳng...
Một ngày đầu năm buồn trong một cái Tết trầm lắng của cả Đất Nước, cả Dân Tộc.
Một buổi chiều âm u, thấy buồn mênh mông vô cớ. Lang thang qua nhà chú em chợt đọc được những dòng comment dưới entry này. Một entry mà mỗi lần đọc lại, mỗi lần quệt nước mắt. Phận người trong cuộc đời này nhỏ nhoi & mong manh. Ý nghĩa đích thực của cuộc sống mấy ai hướng tới. Đa số hối hả lao vào một cuộc bon chen, giành giật...từ vật chất đến tinh thần. Đa số mong được thỏa mãn CÁI TÔI to tổ bố của bản thân mình. Mấy ai đủ bình tâm để nghĩ xem rốt cuộc chúng ta cần cái gì. Ý nghĩa đích thực của cuộc sống là Yêu Thương, Chia Sẻ. Hãy cho đi dù có thể không tin mình sẽ nhận lại nhiều hơn thế, đừng đòi hỏi phải nhận được rồi mới cho. Cuộc sống có nhiều thứ không thể định lượng, đổi chác, sòng phẳng...
Một ngày đầu năm buồn trong một cái Tết trầm lắng của cả Đất Nước, cả Dân Tộc.
Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013
Mùa Thu - Quả chín
“….Nếu miêu tả những
ngày tháng thơ ấu bằng cảm nhận của tất cả các giác quan non nớt thì tuổi thơ
của tôi là vị ngọt trái bàng chín rụng trong thùng nước gánh thuê mẹ quảy về,
là mùi mồ hôi thân thương trên áo mẹ vẫn rúc vào ngủ đêm đêm, là bóng chiều
nhập nhoạng líu ríu bám tay anh theo lên đoạn đê cửa ô đón mẹ tan ca, là cảm
giác nhồn nhột, thiu thiu ngủ mơ màng vòi mẹ xoa lưng…” (Cho con chín tuổi – ttnhan’s Blog)
Bên ly cà phê hè phố
Giật mình - Một quả bàng rơi.
Bỗng dưng lòng sao hoài nhớ
Niềm vui một thủa thiếu thời.
Giật mình - Một quả bàng rơi.
Bỗng dưng lòng sao hoài nhớ
Niềm vui một thủa thiếu thời.
Trái cây đất Việt: Quả Bàng
Ngọt chát chua chua vị đời thường
Chút bùi trong hạt để mến thương
Tuổi thơ trèo hái chiều trưa nắng
Đập hạt ăn trong đám bụi đường.
Trái cây đất Việt: Quả Mít
Lặng lẽ nhận từng tia nắng ấm
Gom làm mật ngọt trái trên cây
Xù xì xấu vỏ thân tôi vậy
Thơm nức giữa đời hương Mít bay.
Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013
Trái cây đất Việt: Quả Quýt
Sao em làm lại đổ tại thằng Cam
Nó mà khổ chắc là em sung sướng?
Cùng một họ sao "Cạn tầu ráo máng"
Thảo nào đời nó gọi: Quýt Hôi.
Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013
Trái cây đất Việt: Quả Na
Mở mắt đi em để nhìn đời
Ngắm nhìn con trẻ ở trong nôi
Yêu thương hết mực dành con cháu
Già vẫn trồng Na dẫu cuối đời.
Người xưa có câu:"Trẻ trồng Na, già trồng Chuối"
Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013
Trái cây đất Việt: Quả Chanh
Chanh chấp làm sao nổi với đời
Chua mình, chua mát chua dịu thôi
Còn kia chua chát, chua chua xót
Chua
đến còn không có nụ cười.
Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013
Trái cây đất Việt: QUẢ DỨA
Trăm mắt nhìn đời cho thật thấu
Dâng lên vị ngọt giữa đời cay
Phận mình thấp bé thôi đành vậy
Thơm hết sức mình em sống say.
Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2013
Thăm quê ngoại
Entry
đăng 22:04 24 thg 3 2008 yahoo blog
Ảnh làng quê Việt (minh họa)
Dù còn mệt mỏi và thiếu ngủ vì chuyến đi tuần trước, nhưng biết
mẹ muốn về quê thắp hương đầu năm cho ông bà ngoại, tôi vẫn cố gắng xắp xếp
thời gian để đưa mẹ về. Tám nhăm tuối, sức của mẹ còn được bao nhiêu,
sao dám để mẹ đi một mình. Hộ tống mẹ, nhân tiện thăm quê ngoại vì tôi cũng ít
khi về.
Thứ Ba, 15 tháng 1, 2013
Tặng Mẹ
Thuở nằm nôi nghe mẹ ru giấc ngủ
Những câu ca chìm nổi, long đong
“Cái cò lặn lội bờ sông...”
Sao tủi nhục một kiếp cò như vậy?
Lớn dần lên quên rồi ngày ấy
Mẹ ru con câu hát: “Cái cò..”
Rồi con đi xa bến cách bờ
Trong giấc ngủ mơ cánh cò nhớ mẹ.
Xin trở lại những ngày thơ bé
Nằm trong nôi nghe mẹ hát ru hời
“Cái cò…”câu hát à ơi
Câu lục bát hay
cuộc đời của mẹ?
Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013
Đưa em về tuổi thơ
Tôi dắt em về thăm tuổi ấu thơ
tôi
Gập gềnh tháng năm, đói nghèo, dông bão.
Bốn – năm tuổi nằm hầm nghe bom réo
Tiếng nổ kinh hoàng thay tiếng pháo đón Xuân.
Về kí ức xin em nhẹ bước chân
Đừng náo động những tháng ngày dĩ vãng.
Tôi thủa ấy đâu biết gì ly tán
Chỉ vui cười lấy đất nặn đồ chơi.
Tuổi ấu thơ đâu êm ấm vành nôi
Bàn tay mẹ là ước mơ xa lắc.
Những đêm dài trong mưa phùn gió bấc
Thảng thốt giật mình, hốt hoảng gọi: “Bố ơi”.
Tôi dắt em về - Năm tháng ấy xa xôi
Để em thấy trên đồng chiều hoang vắng,
Một thằng bé đen gầy đang im lặng
Gom góp từng gốc rạ nhặt về đun.
Tôi tựa vào em khi chợt thấy mình run
Cơn gió bấc của ngày xưa vẫn lạnh.
Tuổi thơ xưa chưa biết gì hưu quạnh,
Tôi nhìn tôi ngày ấy - Mũi xè cay.
Tôi đưa em về - Miền kí ức cỏ may.
Muốn em thấy sao tôi nhiều hoài niệm.
Để em hiểu một điều khó hiểu
Tôi hay buồn vơ vẩn - Một mình tôi.
Gập gềnh tháng năm, đói nghèo, dông bão.
Bốn – năm tuổi nằm hầm nghe bom réo
Tiếng nổ kinh hoàng thay tiếng pháo đón Xuân.
Về kí ức xin em nhẹ bước chân
Đừng náo động những tháng ngày dĩ vãng.
Tôi thủa ấy đâu biết gì ly tán
Chỉ vui cười lấy đất nặn đồ chơi.
Tuổi ấu thơ đâu êm ấm vành nôi
Bàn tay mẹ là ước mơ xa lắc.
Những đêm dài trong mưa phùn gió bấc
Thảng thốt giật mình, hốt hoảng gọi: “Bố ơi”.
Tôi dắt em về - Năm tháng ấy xa xôi
Để em thấy trên đồng chiều hoang vắng,
Một thằng bé đen gầy đang im lặng
Gom góp từng gốc rạ nhặt về đun.
Tôi tựa vào em khi chợt thấy mình run
Cơn gió bấc của ngày xưa vẫn lạnh.
Tuổi thơ xưa chưa biết gì hưu quạnh,
Tôi nhìn tôi ngày ấy - Mũi xè cay.
Tôi đưa em về - Miền kí ức cỏ may.
Muốn em thấy sao tôi nhiều hoài niệm.
Để em hiểu một điều khó hiểu
Tôi hay buồn vơ vẩn - Một mình tôi.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)