Thứ Hai, 28 tháng 7, 2008

Vùng biển kỉ niệm

Ra Đồ Sơn chẳng phải để tắm biển hay hóng gió, du lịch gì, chỉ là một việc không đi thì “kẹt”. Cái bãi biển này trong hai mươi năm nay cũng đã ra dăm bẩy lần chỉ khi có việc gì đó hoặc rỗi rãi bạn rủ thì đi chơi cho vui. Trong kí ức của mình thì biển Đồ Sơn có khá nhiều kỉ niệm. Đây là bãi biển mà lần đầu tiên trong đời mình đặt chân đến. Hơn 10 tuổi đầu được ra biển cùng với bạn, mình đã háo hức biết bao.

Cả tuổi thơ từ bé đến lúc ấy chỉ biết đến con sông Hồng đỏ nặng phù sa hay những ao hồ trước nhà hay ở quê nội. Cuộc sống của cả gia đình, cả đất nước (Miền Bắc) khi đó còn đói nghèo, người công nhân phải là lao động xuất sắc hay phải chờ vài năm mới được tiêu chuẩn ra đây nghỉ vài ngày thì một đứa trẻ như mình khi tự bỏ tiền gom góp được để ra đây cùng bạn đã là một cố gắng lớn

P1020514

Lần đầu đến với biển cái đầu óc trẻ thơ như mở ra trước mênh mông trời nước. Vẫn là bãi biển ấy, vẫn là nước biển đỏ quạch mầu phù sa do các con sông của hệ thống sông Hồng Và sông Thái Bình đổ ra, những con sóng đôi khi đem theo cả những đám lục bình, cùng với vỏ những quả dừa mà người ta ném xuống biển bị sóng đẩy ngược vào bờ. Vậy mà ngày ấy tôi đã mê mải tắm suốt ngày bất kể trưa nắng gay gắt.

Cũng nơi này đây khi thời sinh viên mấy đứa cả trai và gái rủ nhau đi ra đây chơi, mình đã nhận được sự chăm sóc ân cần của cô bạn cùng lớp khi buổi sáng ngủ dậy đã thấy một chậu nước máy mát rượi cùng khăn mặt, bàn chải đánh răng để sẵn ngay trên hiên nhà trước cửa phòng. Thời ấy người ta xây những cái nhà nghỉ hay khách sạn đâu đã có toilet riêng biệt khép kín như bây giờ. Khu nhà nghỉ của chúng tôi là những dãy nhà một tầng mái ngói, cách đó khá xa là khu nhà tắm, wc với cái bể nước xây to đùng, muốn đánh răng rửa mặt thì ra đó. Sự ý tứ chăm sóc của người bạn gái đã làm mình thích thú bao nhiêu thì sau này nghĩ lại mình cũng vô tâm chừng ấy khi không hề biết rằng ẩn chứa trong sự chăm sóc ân cần và dịu dàng ấy là một tình yêu lặng lẽ.

P1020717

Ngồi nghịch cậy những con hà bám trên các tảng đá mà chợt cười vu vơ khi nhớ về năm nào cô bạn học đi tắm bị hà cứa đứt chân, vết cứa thì nhỏ chỉ dớm máu thôi nhưng nước biển mặn làm cho thêm xót và cũng để làm nũng bạn cô ấy đã phụng phịu bỏ tắm ngồi một mình để ai bối rối.

Cũng bãi biển này đây khi mới trở về từ trời Âu, suốt mấy tiếng đồng hồ mình ngồi cùng người yêu cũ trên hiên nhà khách 21 nhìn ra biển thi thoảng mới nói với nhau một câu. Hai đứa rủ nhau ra đây chưa trọn một ngày trời chỉ để cho trọn một điều ao ước của thủa yêu nhau là cùng nhau đi biển. Vậy mà khi ai cũng đã có gia đình, có con mới thực hiện được ước ao đơn giản đó nhưng lúc đó ở bên nhau mà lòng ngập đầy những xót xa vì đã mất nhau.

Xa quê hương nhiều năm, khi trở về những người bạn gái xưa tất cả đã “yên bề gia thất”. Mình cũng chẳng ra đây để tắm biển nữa, những bãi biển Trà Cổ, Cát Bà, Sầm Sơn, Cửa Lò hay những bãi biển xanh ngắt của miền Trung đã làm cho mình không một lần nào tắm lại nơi bãi biển đầy kỉ niệm này. Nhiều lần ra chơi trong lúc những đứa bạn đang mải mê tìm vui trong vòng tay của các “tiếp viên” thì mình ra bãi biển ngồi chỉ để trầm ngâm nhìn biển hay thả bước bên những hàng dừa nhìn những con sóng từ đâu đó ngoài khơi xa lắc như những kỉ niệm thân thương của một thời bồng bột từ sâu thẳm trong kí ức thi nhau tràn về đập vào tâm trí như những con sóng vỗ vào bờ đá tung bọt trắng xoá.

P1020512

Đêm Đồ Sơn, gió thổi nhẹ và không khí mang theo vị mằn mặn của nước biển cũng như vị tanh của hải sản. Trời nhiều mây và lặng gió, vầng trăng cố gắng ngoi ra khỏi đám mây xám như để chứng minh sự hiện diện của mình cho ai đó biết rằng nơi chốn này luôn có Nguyệt, Hoa. Ngồi trên bờ đá ở Bến Thốc nhìn ra biển, bên phải trong màn đêm vẫn có thể nhận ra chữ số 21 màu đỏ trên nóc nhà khách 21 (Nhà khách TW Đảng). Màn đêm như che giấu hay đồng loã với một điều gì đó trong cả quá khứ và hiện tại. Bây giờ đêm của Đồ Sơn hầu như chỉ còn là đêm của vui thú với hàng nghìn khách sạn, nhà nghỉ, nhà hàng với đầy rẫy các em đủ loại (rất nhiều em tuổi teen) nhiệt tình chiều khách.

Bến Thốc, cái địa danh quá quen thuộc. Đây là nơi trong những năm của thập kỉ 60 (thế kỉ 20) khi màn đêm buông xuống những con tầu không số đã nhận vũ khí, nguỵ trang thành những con tầu đánh cá không cờ, không số hiệu từ đây đi ra hải phận quốc tế và vào miền Nam theo một con đường trên biển mà sau này được gọi là Đường mòn Hồ Chí Minh trên biển. Điểm đến của
con đường này là nhiều vùng biển phía Nam mà trong đó Vũng Rô là nơi ghi dấu nhiều huyền thoại. Trong chuyến đi Nha Trang lần trước mình đã qua Vũng Rô, tiếc rằng khi đó đã là buổi tối lên không chụp được bức ảnh nào về nơi ấy. Những năm cuối 70 đầu thập kỉ 80 cũng từ vùng biển này đêm đêm bao nhiêu con người từ các tỉnh châu thổ sông Hồng lén lút về đây lên những con thuyền đánh cá mỏng manh, bỏ lại sau lưng quê hương, gia đình, bạn bè… để ra đi tìm đến một bờ bến mới như bao nhiêu người dân Việt khác trên suốt dải đất này. Những người ra đi đó được lịch sử gọi tên là thuyền nhân (boat people).

Buổi sáng trở dậy đi ăn sáng và sau đó ra bến thuyền đi ra đảo Hòn Dáu (hay Hòn Dấu vì ngay tại cầu tàu của đảo có hai tấm biển của hai cơ quan khác nhau, tấm bên phải đề Hòn Dáu, còn tấm bên trái đề Hòn Dấu. Thôi dùng đúng theo cách gọi của người dân ở đây) Nơi đó có ngọn hải đăng với cả một bề dầy lịch sử. Ngồi trên thuyền dù biển lặng nhưng con thuyền vẫn dập dềnh theo từng lớp sóng, trồi lên trụt xuống trong cái trạng thái như người say.Người chủ thuyền nói rằng hôm nay biển lặng, vậy mà chỉ gần nửa giờ thôi vẫn thấy mệt vì cảm giác tròng trành. Nhìn lại bờ trong sóng nước dập dềnh và chợt nghĩ những thuyền nhân dời bỏ quê hương ra đi khi nhìn lại dải đất quê hương qua mênh mông những con sóng họ đã nghĩ gì? Vào thời điểm ấy hầu hết họ ra đi về đêm, trong quá trình trốn chạy quê hương với nỗi sợ hãi mấy người dám quay đầu nhìn lại nơi chôn nhau cắt rốn. Bao nhiêu thuyền nhân trên cả đất nước này đã đến được những vùng đất mới, bao nhiêu người đã nằm lại trong lòng biển sâu làm mồi cho cá? Theo số liệu ước tính của Cao Uỷ LHQ cề người tị nạn (UNHCR) thì có khoảng gần một triệu người đã đến được các quốc gia khác và cũng khoảng vài trăm nghìn người đã nằm lại trong lòng đại dương mênh mông (số liệu người chết không thể thống kê chính xác).

P1020710

Nhiều năm sau những thuyền nhân đã ra đi ngày ấy khi đã ổn định cuộc sống trên xứ người họ đã nhớ lại những ngày tháng hãi hùng trong hành trình của mình và nhớ đến bao nhiêu đồng bào mình đã bỏ mạng trong hành trình ấy. Họ dựng lên các tượng đài tưởng niệm thuyền nhân Việt Nam ở Đức, Mỹ. Úc, Canada… hay như những tượng đài trên chính các trại tị nạn tạm thời ở Galang (Indonexia) Bidon (Malaxia)… Có bao nhiêu người đã từng là thuyền nhân đã từng vượt qua sóng gió, bão biển, hải tặc…để rồi sau này họ lại là nhân vật chính của bộ phim Vượt Sóng (Journey from the Fall – Hành trình từ sự sụp đổ)? Họ là chứng nhân cho một trang sử đau thương của dân tộc này.

P1020711 <

Ngọn hải đăng này được xây dựng từ thời Pháp thuộc trên biển sau đó nó không được sử dụng nữa và người ta bỏ hoang khi xây mới một ngọn hải đăng trên đảo hòn Dáu. Khi sắt thép phế liệu có giá những người dân quanh đây đã ra đây cắt, phá, nhặt nhạnh tất cả những gì có thể bán được và kết quả chỉ còn trơ lại một cái chân tròn xoe của ngọn đèn biển.

P1020729

Đây là ngọn hải đăng Hòn Dáu. Những năm cuối thập kỉ 60 đầu 70 Mỹ ném bom miền Bắc và phong toả cảng Hải Phòng ngọn đèn biển này đã bị đánh sập hoàn toàn, nhưng để cho tầu thuyền vẫn có thể định hướng và cập cảng biết bao nhiêu người công nhân đã bám tru trong các hầm ngầm trên đảo đêm đêm vẫn bật sáng lên ngọn đèn soi đường cho các con tầu cập cảng Việt Nam. Buồn thay những năm cuối thập kỉ 70 đầu thập kỉ 80 nó không chỉ soi đường cho những con thuyền cập cảng mà còn là mốc để bao nhiêu con thuyền đêm đêm ra đi và người trên thuyền nhìn lại ngọn hải đăng này chỉ với sự xót xa vì bỏ quê hương, đất nước.

P1020734

Ra cầu tàu để trở về đất liền mà lòng ngập tràn các kỉ niệm của hơn ba mươi năm ùa về.

Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2008

Trên đường thiên lý,,,Những cảm nghĩ...

Hình như quỹ thời gian của mình quá ít? Sau chuyến đi dài ngày về cố gắng sắp xếp chút thời gian ít ỏi sau công việc bù đầu và buốt óc, sau những chất chồng việc của cuộc sống riêng để viết lại những cảm nghĩ của mình về những miền đất vừa qua. Chưa viết được cái gì, chưa sắp xếp lại những bộn bề cảm xúc thì phải đi tiếp. Nhiều bạn bè cứ nghĩ đi nhiều thế là thích, đâu biết rằng đó là một gánh nặng đối với mình. Sẽ thú vị biết bao khi được thả bước lãng du với những bạn hữu, với những tâm hồn đồng điệu, hoà mình trong thiên nhiên hoang sơ anh quên đi con người mình, quên đi cuộc sống đầy rẫy những áp lực, chỉ biết đắm mình trong cái cái hoang sơ, thuần kiết…. Sẽ khổ biết bao khi trong chặng đường thiên lý ấy anh vẫn cứ phải nhớ mình là ai, bên cạnh mình là những gì, vẫn phải nhìn trước ngó sau, cân nhắc từng lời ăn tiếng nói.

IMG_2595

Mình cũng đã cố quên đi thực tại, tự đưa hồn mình đi hoang trên những cánh rừng thông xanh mướt trên cao nguyên Lâm Đồng, cố tìm chút lãng mạn đã chìm sâu đâu đó trong tận đáy tâm hồn dưới chất chồng lớp lớp những lo toan, những mưu sinh đời thường... Những cảm xúc lãng mạn thời xa xưa như lớp đất mầu mỡ của những cánh rừng, những cao nguyên ngút ngát đã bị thời gian, mưa gió bào mòn, cuốn trôi để giờ đây cõi lòng trơ cằn sỏi đá. Nhưng tận đâu đó trong sâu thẳm của hồn mình như dưới lớp sỏi đá trơ cằn bề mặt vẫn là thẳm sâu tầng đất mầu mỡ, nơi những hạt giống yêu thương đang âm thầm chờ dịp nảy mầm.

IMG_2569

Một thoáng tự hào khi đứng trước đài kỉ niệm chiến thắng của thành phố Buôn Mê Thuột lòng nghĩ về những người lính đã làm nên chiến thắng, nhưng cũng xót xa khi nghĩ về những người đã nằm lại nơi này. Một cuộc chiến mà hai chiến tuyến đều là những đứa con dân tộc Việt.

IMG_2578

Một chút buồn vu vơ khi thấy Bản Đôn trở thành phố chợ, ba con voi đứng lạc lõng chờ du khách thuê để cưỡi

IMG_2588

con đường nhựa chạy giữa bản và hai bên là những cửa hàng do người Kinh làm chủ bán đồ lưu niệm được sản xuất ở tận đâu đâu mà tính dân tộc thì chỉ còn phảng phất.

IMG_2590

IMG_2592

Những entry Trên đường thiên lí sẽ ra sao nếu mất đi cái hồn? Thôi thà viết về một vài cảm xúc bất chợt còn hơn đem những bức ảnh dán vào đây

IMG_2598

Trên đường 14 từ Buôn Mê Thuột lên Plâyku lòng mình sao bâng khuâng kỳ lạ khi nhìn hàng trăm cây số trải dài theo dọc con đường là những rừng thông xanh mướt hay những rừng cao su thẳng tắp hàng lối như đội ngũ những người lính đang sắp hàng diễu binh mừng chiến thắng dẫu trên thân mình những vết thương còn đang nhỏ máu.

IMG_2604

Phút lắng lòng trong nhà hàng Thiên Thanh 2 (Plâyku) khi ngồi nói chuyện và nhìn ra khoảng vườn yên ả trước mặt, đám cá vàng nhởn nhơ bơi đầy trên mặt hồ và nghe người bạn ở đây rủ ở lại vài ngày để đi thăm “Phía Tây hãy còn nguyên”. Ôi! “Em đẹp lắm Plâyku ơi! Đôi mắt Plâyku đôi mắt Biển Hồ đầy…”

Những tiếng đập ngập ngừng như thắt lại của con tim khi xe chạy trên đèo Lò Xo trong đêm tối và sương mù mờ mịt, một thoáng âu lo khi có ai đó chợt nhắc đến thảm kịch đã xảy ra với đoàn cựu chiến binh của UBND phường Kim Liên năm nào.

Đêm cuối cùng của hành trình khi
quay lại Đà Nẵng sao lòng mênh mông buồn. Người ta thi nhau khen hay và tỏ ra thích thú về chuyến đi nhưng có cái gì đó còn chưa được nói ra…

Thứ Hai, 14 tháng 7, 2008

Trên đường thiên lý 3. Nha Trang - Đà Lạt

Con đường từ Nha Trang lên Đà Lạt đang được cải tạo. Mất khoảng 30km đầu đường cũ và nhỏ chạy quanh co qua những làng xóm

IMG_2487

Đến khi lên đến vùng núi đá con đường được mở ra rộng và phẳng nhưng quanh co, uốn khúc. Dấu vết mở đường hãy còn mới, vách đá chưa kịp rêu phong.

IMG_2492

Chẳng mấy chốc đã đến độ cao 1000m so với mặt biển. Không khí bên ngoài chỉ dịu mát chứ không se lạnh. Nếu thả bước lãng du trên những nẻo đường như thế này…

IMG_2498

Con đường mới mở như nhỏ đi để bám vào vách đá cheo leo.

IMG_2495

Trên phần đất Khánh Hoà hầu hết chỉ là núi đá. Phía trước hiện ra một vách đá phẳng, dấu tích của nước mưa chảy trên đá để lại thành vệt, nhìn xa như có nước chảy.

IMG_2500

Sắp hết phần đất Khánh Hoà, con đường vẫn uốn lượn quanh co nhưng rừng đã dầy hơn.

IMG_2501

Độ cao thấp dần và cao nguyên Lâm đồng đã trải rộng mênh mông phía trước. Những rừng thông với mầu xanh non tươi mát cứ mở ra mãi. Tôi thấy lòng mình như nhẹ đi. Bất chợt một ý nghĩ hiện đến trong đầu: Giá mình được làm cơn gió lang thang qua những vách đá hoang sơ, hay làm áng mây hờ hững trôi trên những cánh rừng, quên đi những thành phố xô bồ, ồn ào và bụi bặm

IMG_2506

Đã vào đến địa phận thành phố Đà Lạt qua vài con đường nhỏ mà hai bên toàn những khu vườn được bao bằng nylon trắng trồng hoa hoặc rau, bất chợt hồ Xuân hương đã hiện ra trước mặt,. Khoảng không gian và hồ nước trong xanh đã làm cho bao mỏi mệt của mấy trăm cây số đường biến mất, lòng thư thái trở lại và thấy thích thú thành phố này khi lần đầu đặt chân đến.

3

Về khách sạn và nghỉ ngơi rồi ăn trưa, thực đơn có rất nhiều rau và quả thật ai cũng ngon miệng vì rau ở đât thật tuyệt vời. Khách sạn nằm trên triền dốc và trông sang một cái quán được xây dựng theo một phong cách của một ngôi nhà vùng nông thôn nước Pháp, có cánh quạt của cối xay gió. Quán có tên là Moulin Rouse nằm kề bên Saigon- Đalat hotel.

IMG_2512

Nghỉ ngơi một lát và điểm đầu tiên đi thăm là thác Cam Ly. Vé vào cửa 5000VND, vừa đi xuống chụp bức ảnh chữ Camly được làm phía bên kia sườn đồi đã thấy một mùi khăn khẳn khó chịu bốc lên.

IMG_2515

Đến gần bên suối có mấy con ngựa đứng nhởn nhơ chờ du khách có nhu cầu thuê ngựa cưỡi để chụp ảnh. Mấy chàng trai trông giữ ăn mặc như những chàng cao bồi miền tây nước Mỹ nhưng lại pha chút gì đó của thổ dân da đỏ.

IMG_2521

Lại gần chụp ảnh thác, không thể chịu nổi cái thứ mùi khăn khẳn ấy nữa vì nó càng nồng nặc. Trông nước trong ảnh trăng trắng thế thôi chứ thực tế nó vàng nhờ nhờ và bốc mùi không chịu nổi. Đó chính là nước cống thành phố. Xuống phía dưới khi phẳng lặng nó tạo lên những váng bọt còn dầy hơn bọt xà phòng.

IMG_2526

Vá»™i vã rời khỏi thác, bỏ lại ở chân Camly quá ná»­a cảm tình vá»›i thành phố này lúc đầu, cÅ
©ng may khi Ä‘i qua các con phố Quang Trung hay Hoàng Văn Thụ thấy những hàng thông, những ngôi biệt thá»± nằm trong yên ắng cảm giác khó chịu ấy cÅ©ng vÆ¡i Ä‘i phần nào.

IMG_2535

Vườn hoa thành phố., tự nhiên có cảm giác sẽ thất vọng khi nhìn cái cổng chào được lắp dựng bằng cây cảnh và hoa xơ xác quá. Hình như khá lâu chúng chưa được chăm sóc. Vé vào cửa cũng 5000.

IMG_2537

Toàn cảnh vườn hoa với đài phun nước và đường dạo hai bên. Công viên chiều Đà Lạt trong một chiều mây xám đang đùn lên từ phía Tây.

IMG_2540

Cái giàn này chắc được để treo phong lan, nhưng chẳng thấy một giò phong lan nào mà toàn những chậu nhựa trồng một loại cây gì đó trông như những quả thông xanh. Thực tế là cũng có hoa ở những khu đất trong công viên, chúng được trồng thành bãi. Một ít Cẩm tú cầu, Mimoza hay Forget me not...

IMG_2548

Chụp một bông hồng trong dăm ba bông của khu vườn hồng xơ xác,. Bông hoa gợi nhớ những kỉ niệm gì?

Một đêm nào đó trong ngày xa xưa khi 18 tuổi đã nhảy vào vườn hồng trước cửa Lăng Bác hái trộm một bông hồng đỏ tặng người yêu mà bất kể hậu quả khi người ta bắt được ra sao.

Một ngày nào vài năm sau đó trên đất nước Trung Âu xa xôi lang thang trong công viên nhìn những bông hồng như thế này mà lòng đắng cay chua chát khi vừa đọc thư nhà mà biết rằng người yêu mình trong mối tình đầu đời (cũng mang tên loài hoa này) nơi quê nhà đã “lỡ bước sang ngang”.

IMG_2528

Qua Hồ Than Thở, muốn biết xem cái không gian của những người thất tình nó ra sao. Ngay cửa người ta đặt ngay một tảng đá được làm thành tấm biển: Di tích lịch sử văn hoá thắng cảnh Hồ Than Thở Công ty TNHH Thuỳ Dương. À hoá ra là cái công ty ấy nó đấu thầu quản lý kinh doanh cái di tích ấy rồi. Bán vé, thu tiền và để người ta không nhầm cái hồ Than Thở ấy với cái ao nào đó nên phải dựng biển để biết và xác lập chủ quyền. Trông mấy con nai giả đứng cạnh cổng mà buồn cười.

IMG_2529

Một ngôi nhà có vẻ cũ kĩ rêu phong trong thưa thớt một khỏang rừng thông

IMG_2534

Nhưng chỉ một khoảng rừng thông ít ỏi đó thôi, phía sau đó đã lộ ra cả một triền đồi được bao bọc bằng vô vàn những nhà nylon trắng xoá để trồng hoa hay trồng rau. Một khoảng nước con con còn xót lại để vẫn được gọi là hồ.

IMG_2559

Dinh Bảo Đại hay dưới thời Ngô Đình Diệm nó còn được gọi là “Biệt điện Lệ Xuân”. Vé vào cửa 8000VND. Ở Đà Lạt có vẻ sẵn ngựa, trong khuôn viên khu dinh này cũng có ngựa cho thuê cưỡi để chụp ảnh.

IMG_2557

Trên đường trở lại khi đi qua nhà thờ thành phố, một đồng nghiệp nữ của tôi (theo đạo Thiên Chúa) nhờ chụp cho hai mẹ con cô ấy bức ảnh trước cổng nhà thờ. Tôi dừng lại. Đây là toà giáo đường của câu hát: “…Quỳ bên em trong góc giáo đường, tiếng kinh cầu đẹp mộng yêu đương…”

IMG_2555_edited

Chiêù Đà Lạt bỗng trở gió, mây kéo về và trời sẫm dần. Bên hồ Xuân Hương hàng trăm con diều đủ mầu sắc bay cao trên bầu trời. Nhìn chúng tôi chợt nhớ đến một câu nói của Winston Churchil: “Chính vì ngược gió, chứ không phải theo chiều gió mà những con diều bay lên cao”.

IMG_2565

Bá»—ng dÆ°ng thấy buồn, ngồi uống café trong khách sạn nhìn ra con dốc quanh co và chợt nhá»› đến câu hát: “Đường quanh co quyá
»‡n gốc thông già, chiều Ä‘an tay nghe nắng chan hoà…”. Bây giờ Đà Lạt càng ngày càng mất dần sÆ°Æ¡ng mù, vẫn còn những con phố, những hàng thông nhÆ°ng hình nhÆ° nó Ä‘ang mất dần Ä‘i cái gì đó mà vì nó mà những nhạc sỹ trong hai thập ká»· 60, 70 đã nảy sinh biết bao cảm hứng để sáng tác cho đời những ca khúc sống mãi vá»›i thời gian. Từ dÆ°á»›i chân dốc Ä‘i lên có hai cô gái Đà Lạt xinh đẹp tay cầm bó hoa hồng vàng, cố đợi đến gần để có thể chụp được bức ảnh cả khuôn mặt. Khi thấy tôi giÆ¡ máy hai cô gái bất ngờ quay mặt và bÆ°á»›c nhanh qua đường. Vậy là trong bức ảnh cÅ©ng nhÆ° trong tôi chẳng có bóng hình má»™t cô gái xinh đẹp nào của thành phố Tình Yêu.

Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2008

Hòn Ngọc Việt - Vinpearl

Buổi chiều, sau một cú điện thoại của xếp với một VIP nào đó chúng tôi đã trở thành khách mời của Vinpearl. Ra bến để đi sang đảo, chúng tôi đi cáp treo để được ngắm phong cảnh từ trên cao. Người của Vinpearl đã chờ sẵn để đưa thẻ cho chúng tôi khi vào bến cáp treo.

IMG_2408

Quả thật những ông chủ của Vinpearl đã quá tỉnh táo khi xây dựng khu vui chơi, giải trí và khách sạn cao cấp trên một hòn đảo và quảng cáo thật rùm beng. Điều đó đã đánh trúng vào tâm lý tò mò của mọi người. Ai cũng háo hức muốn biết, muốn được đặt chân đến khu vui chơi cao cấp ấy (một số để chứng tỏ mình ăn chơi có đẳng cấp). Cứ nhìn dòng người xếp hàng dài dằng dặc để chờ lên cáp treo này thì biết. Giá của lần ra Vinpearl không hề rẻ 250.000 VND để vui chơi ở khu giải trí

IMG_2410

Toàn cảnh đường cáp treo nhìn từ khu vực bến ra ngoài đảo. Nếu bạn không muốn mất công chờ đợi để lên cáp treo thì đã có canô của Vinpearl phục vụ bạn 24/24h. Khu vực bến cáp treo cũng là bến canô luôn.

IMG_2415

Đường cáp được xây dựng tương đối cao, từ trên cabin nhìn xuốn những con thuyền trên mặt biển trông rrất nhỏ, độ cao thông thuyền này đảm bảo đủ cho các con tầu biển lớn đi phía dưới mà không ảnh hưởng đến việc vân hành đường cáp.

IMG_2427

Nhịp cáp treo cuối cùng, Vinpearl đã ngay trước mặt. Người ta chưa trồng cây lại vào những chỗ đã đào xới , bạt triền núi để làm đường nên nhìn những vạt đất trống nham nhở như cái áo vá.

IMG_2429

Từ trên cao nhìn xuống con suối nhân tạo quanh co dưới chân núi với đường đi dạo hai bên.

IMG_2440

Khu phố mua sắm của Vinpearl đẹp và sạch sẽ nhưng vắng ngắt. Những người Việt ra ngoài này chơi chẳng thấy ai vào đây mua sắm cả. Người nước ngoài cũng rất ít, có lẽ do giá cả ở đây "trên trời" quá.

IMG_2444

Khu công viên nước với những trò chơi cảm giác mạnh, đường truợt nước, bãi tắm...Có 3 - 4 trò chơi cảm giác mạnh, 2 khu trượt nước. Bãi tắm ở đây là bãi nhân tạo, cát được mang từ nơi khác đến đổ xuống tạo thành bãi cát trắng, lội ra sâu gần 1m là đã thấy đá ở dưới chân. Có lẽ sóng và nước biển làm cát trôi dần đi, bởi nguyên thuỷ khu vực này không có bãi cát. Thế này thì lâu lâu người ta phải đổ thêm cát chứ không chẳng mấy lại trơ ra toàn đá.

IMG_2451

Trượt nước, tắm biển đến hơn 17h khi những người nhân viên thổi còi báo đã hết giờ tắm biển (17h) trở lên ra chơi trò trơi cảm giác mạnh. Một nửa trong số chúng tôi không dám tham gia, vì theo họ "đứng dưới nhìn lên đã thấy sợ". Khi vòng quay tăng tốc đến mức nhanh nhất tôi không thể không nhắm mắt lại vì cảm giác mình sắp đâm vào trụ quay, khi nhắm mắt chỉ còn lại cảm giác bồng bềnh chao đảo. Vả lại có mở mắt cũng chẳng nhìn thấy gì vì tốc độ quay quá nhanh trời đất nhoè nhoẹt hết.

Nhiều người sau khi xuống phải ngồi hàng chục phút bên đài phun nước để định thần lại.Những tia nước phun cao dần lên theo ánh sáng và tiếng nhạc giúp người ta nhanh chóng trở lại trạng thái thanh thản.

IMG_2453

Bóng tối đã trùm kín hòn đảo, tiếp tục đi dạo quanh khu vui chơi để về chỗ ăn tối, qua khu nhà hát thì thấy sân khấu dựng đầy giàn giáo. Họ đang trang trí sân khấu cho cuộc thi Hoa hậu Hoàn Vũ, những con sò khổng lồ bằng giấy bạc đang được dựng lên.

IMG_2454

Má»™t lối Ä‘i được tạo hÃ
¬nh nhÆ° má»™t cá»­a hang đá. Vừa Ä‘i vừa thầm nghÄ© các "ông chủ" của Vinpearl đã thu lãi nhÆ° thế nào nếu vá»›i giá vé 250.000 VND/người cho má»™t lần ra chÆ¡i công viên của họ vá»›i 3 - 4 trò chÆ¡i cảm giác mạnh và 2 đường trượt nÆ°á»›c? Mà có mấy ai chÆ¡i được đủ các trò chÆ¡i ấy đâu, có người chÆ¡i xong má»™t lần đã thề không bÆ°á»›c chân đến đó lần thứ hai. Nếu cái công viên này mà ở trong đất liền thì giá vé không quá 100.000. Mà đã chÆ¡i lâu cho bõ công ra ngoài này thì phải ăn, phải uống. Dân trong thành phố bảo có thừa tiền không biết tiêu gì má»›i ăn uống ngoài đó...

IMG_2471

Khu nhà hàng nằm sát biển, được dựng lên bằng cột gỗ và vì kèo, rui mè bằng tre, mái lợp lá dừa nước. Tuy đơn giản nhưng trông vẫn sang trọng. Được dựng trong khu vực trồng nhiều dừa, nếu mắt kém hoặc đeo kính nhìn loè nhoè như thế này rất dễ nhầm các cây cột của nhà hàng với thân các cây dừa. Ánh đèn vừa phải và hợp lý lên không gian nhà hàng thêm huyền ảo.

IMG_2465

Tuy nhiên khi đến gần và đứng tách ra, bạn sẽ nhận thấy các cây cột gỗ ở đây được quấn một lớp dây thừng, nó tạo cho bạn cảm giác các cây cột gỗ là những gốc dừa.

Bữa tối được dọn ra, với những con tôm hùm to, vàng đựng trong những chiếc đĩa sứ hình vuông. cùng các món hải sản khác. Tôi ăn vài miếng đã thấy chán, chắc do mình ăn ít.

IMG_2481_edited

Bữa tối đã xong, ngồi uống nước và ngắm thành phố Nha Trang từ biển vào. Thành phố lung linh ánh đèn. Ánh sáng từ con tầu bệnh viện của Hải quân Mỹ đang neo trong vịnh Nha Trang hắt xuống mặt biển lấp lánh. Chẳng rõ ngoài sứ mệnh từ thiện ra con tầu đó còn có việc gì khác chăng?

Rời nhà hàng đi thăm quan khu vực chính của Vinpearl với khu khách sạn 5 sao nằm sâu phía trong với bể bơi đẹp và lớn nhất Đông Nam A. Với khách lưu trú tại Vinpearl mỗi người có một thẻ từ để ra vào qua các cửa kiểm soát, trong thẻ đã có đủ dữ liệu về khách. Trạm kiểm soát rất hiện đại, phải công nhận những ông chủ của Vinpearl đã đưa cách quản lý hiiện đại nhất trên thế giới để áp dụng trên "lãnh thổ" của mình.

Chúng tôi qua cửa kiểm soát bằng loại thẻ dành cho khách mời, từng người một bước qua cửa khi nhân viên của Vin quẹt thẻ và mời vào.Con đường chạy sâu vào bên trong khu vực khách sạn trang hoàng rất đẹp. Ở đây người ta không dùng xe chạy xăng dầu, chúng tôi ngồi trên những chiếc xe ôtô điện và bốn phía trống trơn.

IMG_2475

Chạy quanh co qua những con dốc và phía trước ánh đèn của sảnh khách sạn đã hiện ra.

IMG_2476

Xuống xe, thăm quan khách sạn, tất cả chìm trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ có những ô của sổ sáng đèn.

Vì đã muộn nên chúng tôi trở ra bến xuồng cao tốc để quay về thành phố, khoảng 20 người trên một chiếc xuồng. Lướt nhanh trên mặt biển đêm, bỏ lại đằng sau một chốn xa hoa mà có lẽ đại đa số những người dân bình thường trên đất nước này không dám mơ đến đó để nghỉ ngơi.