Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

Quê Nội






                                                                                                    (Ảnh minh họa)
                                                     
                                                       Tôi lại trở về đây thăm chốn xưa
                                                       Quê nội ơi chưa qua thời nghèo đói                                                        Buổi tôi về nắng hoe vàng cánh bãi
                                                       Con đường nào in dấu vết chân xưa?

                                                       Giọt nước mắt nào tôi khóc ngày mưa
                                                       Khi chiều xuống bơ vơ tôi nhớ mẹ
                                                       Mấy chục năm qua đâu còn con trẻ,
                                                       Đã khô rồi nước mắt những ngày xưa.

                                                       Vẫn triền đê bạt ngàn hoa cỏ may,
                                                       Con diều cũ giờ buổi chiều thiếu vắng
                                                       Bến sông xưa sao không còn trẻ tắm,
                                                       Trong lòng tôi vẫn vọng tiếng cười vui.

                                                       Mùa hè năm nào sông ngập bãi bồi,
                                                       Theo chân bác đi mò đăng, vớt đó
                                                       Lũ tôm nhỏ, con cá chày mắt đỏ...
                                                       Đâu hết rồi bóng dáng tuổi thơ tôi?

                                                       Bước thấp, bước cao trên cánh bãi bồi,
                                                       Thăm mộ bác giờ hoang liêu cỏ dại.           
                                                       Suốt một đời nổi chìm cùng cánh bãi,
                                                       Mộ bác giờ vẫn ngập những mùa mưa.

                                                       Con sông đỏ vẫn mải miết vô tư
                                                       Cuốn ra biển một thời thơ ngây nhất.
                                                       Còn tôi đứng đây bên dòng kí ức,
                                                       Thương nhớ một thời - Yêu dấu quê hương.

                                                         (entry viết 2008 chuyển từ yahoo blog sang)

4 nhận xét:

  1. Trả lời
    1. Anh vừa viết về mọi người trong nhà mình bên đó đấy. Út xem thấy anh nói về Út có đúng không.

      Xóa
  2. Một hoài niệm day dứt khôn nguôi !

    Trả lờiXóa
  3. Đúng vậy anh Cả ạ. Bác trong bài thơ này là anh trai cả của bố em. Chúc anh & gia đình một năm mới tốt lành.

    Trả lờiXóa

Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment
Link : <a href="Link URL">TÊN LINK </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhạc của tui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]