Những ngày này tràn ngập các trang web, các blog trên mạng là những lá cờ đỏ sao vàng, là tiếng nói của hàng triệu trái tim người dân Việt Nam về chủ quyền lãnh thổ, về tình yêu quê hương đất nước, cũng như của hàng triệu con tim những người con Việt Nam xa xứ, không phân biệt tôn giáo, chính kiến đang hướng về mảnh đất chôn rau cắt rốn với tấm lòng da diết, với tình yêu quê hương trong khắc khoải âu lo.
Không lo sao được khi những mảnh đất địa đầu Tổ Quốc đang bị lẹm dần bởi những cột mốc biên cương bị xê dịch, khi hè vừa rồi tôi đứng trước thác Bản Giốc nhìn sang bên kia sông, nơi ngày nào những người dân Việt còn trồng ngô, trồng khoai vậy mà giờ đây đã là khu du lịch của Trung Quốc, với những khách sạn 3-4 tầng, và những đoàn ôtô điện chở du khách tham quan thác, khi quần đảo Hoàng Sa đã là lãnh thổ của TQ từ năm 1974, và một số hòn đảo trong quần đảo Trường Sa đã trở thành của TQ từ 1988…Tất cả chúng chỉ còn trong trang sách.
Liệu có bao giờ tất cả những phần đất thiêng liêng của Tổ Quốc ấy cũng không còn cả trong trang sách?
Hơn 25 năm trước, trong những ngày tháng tha phương nơi trời Âu, cách xa quê hương hơn 15 nghìn km, tôi đã nhớ về quê hương mình với nỗi nhớ cồn cào, day dứt. Quê hương trong tôi là dòng sông Hồng đỏ nặng phù sa với triền đê bạt ngàn cỏ may, những bờ tre cong mình theo gió, là những con phố nhỏ, những mái ngói rêu phong, những ngã tư đông nghịt xe đạp với hàng trăm, hàng ngàn người đứng chờ đèn tín hiệu với những gương mặt mệt mỏi của cuộc sống cần lao. Quê hương trong tôi là ngôi nhà mái lá gồi, là cây bàng thân quen trước cửa cùng cái cầu ao bên bè rau muống.
Tình yêu quê hương trong tôi là những lúc dầm chân trong tuyết lạnh, trong cái giá buốt 23 độ âm đi chặt một cành táo về dán lên đó những bông hoa giấy đỏ để trong hồn tôi có cành đào Nhật Tân mừng Tết cổ truyền dân tộc. Là trong khói nhang trầm thơm ngát tôi nghĩ về quê hương, nguồn cội, cúi đầu khấn vọng qua 15 ngàn km vong linh ông bà tổ tiên bao đời cần lao trên những cánh đồng, vong linh người anh trai đã ngã xuống khi cầm súng bảo vệ mảnh đất quê hương trước sự xâm lược của kẻ thù ở cái tuổi 18 khi còn chưa biết đến một nụ hôn đầu đời.
Tình yêu quê hương trong tôi là những bài thơ tôi viết cho người thân, bạn bè:
Nhớ chăng em khi trời Âu tuyết trắng
Một chút nắng hoe, cơn gió cuối hè?
Nhớ chăng em khi dầm chân trong tuyết
Cái nóng nung người tháng sáu quê ta ?
Nhớ chăng em êm ấm một mái nhà
Tranh, nứa lá xám đen mầu mái rạ?
Có nhớ không giữa trời Âu xa lạ
Nhạc đèn mầu trong cao vút hotel ?...
Những đêm 30 tết ngồi bên nhau uống rượu, nước mắt cứ ứa ra trên mi khi ngoài trời trắng xoá tuyết rơi nhắc nhớ về mưa xuân và hoa đào, khi đọc cho nhau nghe những câu thơ trên tờ báo hải ngoại: … Nhìn qua khung cửa mờ hơi nước/ chợt nhớ mưa phùn đất Bắc xưa…
Sống tha phương với quá nhiều day dứt, tôi đã bế con trở về, trong khi trên quê hương tôi khi ấy vẫn còn lũ lượt người tìm đủ mọi cách ra đi để đến với miền đất ấy, nơi là thiên đường trong mắt họ. Tôi không phải là người quá mơ hồ tin vào những điều viển vông, tôi trở về dù biết quê hương tôi khi ấy còn quá đói khổ, đói khổ tới mức có người phải bán bớt con đi vì không đủ tiền mua gạo nuôi chúng. Tôi trở về để cho con tôi trèo hái những chùm khế ngọt (hay chua?) ở nơi tôi đã sinh ra, cho con tôi được làm con dân nước Việt, cho con tôi không phải dầm chân trong tuyết lạnh và chịu những ánh nhìn ghẻ lạnh, những câu nói xúc phạm cả dân tộc. Tôi đã viết cho con:
Rồi mai cha sẽ đưa con về nơi ấy,
Thành phố quê mình nơi cha đã sinh ra.
Góc phố thân thương với những ngôi nhà,
Mầu rêu phủ dấu thời gian mờ tỏ.
Rất có thể khi ấy còn gian khổ,
Bữa cơm thường còn thiếu thịt nhiều rau.
Con sẽ về và không thấy nơi đâu,
Con hạnh phúc trong tình người đến vậy.
Nơi con về mùa thu nắng vàng êm,
Rằm tháng Tám con rước đèn phá cỗ.
Trăng trung thu giữa trời cao sáng tỏ,
Tuổi thơ con là huyền thoại, thần tiên.
Nơi con về câu lục bát ru cha,
Bà đã hát tháng năm nào chìm nổi.
Thứ lỗi cho cha nơi đây cha đã đổi,
Lời ru con thành điệu nhạc romance.
Con sẽ về nơi ấy bỏ lại đây,
Hoa tuyết trắng bay giữa trời xám lạnh.
Con sẽ có một vầng trăng tròn vạnh,
Thay ánh đèn c
ao áp giữa trời đêm.
Con sẽ về với góc phố thân quen,
Tuổi thơ cha chơi đánh cù, đánh đáo.
Con sẽ thấy những giao thừa tiếng pháo,
Khói nhang trầm thơm ngát cúng tổ tiên.
Rồi buổi chiều con sẽ đòi cha mua kem,
Khi ngoài phố tiếng pim pim vọng tới.
Và mỗi khi xuân sang mừng năm mới,
Bánh chưng xinh cha sẽ gói cho con.
Bởi cuộc đời còn bao nỗi lo toan,
Con sẽ hiểu quê hương mình đất Việt.
Con sẽ hiểu bao năm trời cách biệt,
Cha thương hoài về nơi ấy : Quê Hương.
(Rồi mai con sẽ về - 1987)
Bây giờ con tôi đã 20 tuổi, cháu chưa phải nếm trải những nhọc nhằn cay đắng trong cuộc sống mưu sinh, cháu đang ngồi trong giảng đường trường đại học. Tôi viết những dòng này những mong con tôi hiểu những gì con người ta phải học, phải làm để luôn tự hào mình là MỘT NGƯỜI DÂN NƯỚC VIỆT.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment
Link : <a href="Link URL">TÊN LINK </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhạc của tui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]