Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2012

“Con Gái luôn là điểm yếu của những ông bố”

 


Đó là một câu mình nhớ nhất khi xem một bộ phim hành động của
Mỹ (chẳng nhớ tên fim) vì đã khá lâu. Câu nói này được nhắc đi nhắc lại mấy lần.
Đại khái cốt truyện của phim về một “Bố già Mafia” khét tiếng trong thế giới ngầm
nhưng luôn để đối thủ phát hiện ra tung tích và những vấn đề của mình chỉ vì yêu
thương và muốn ở bên con gái…


Bao nhiêu lần ngồi với bạn bè, khi toàn đàn ông trong những
cuộc nhậu, hay khi có cả chị em phụ nữ mình vẫn luôn bảo vệ ý kiến: “Con gái
luôn là điểm yếu của những ông Bố”. Đa số đồng ý với ý kiến đó (mà hầu như cũng
toàn đàn ông), có vài người có ý kiến con gái gần mẹ, con trai gần bố vì cùng
giới tính. Con Gái học từ mẹ cái dịu dàng, ý tứ, học nữ công gia chánh, con trai
học bố cái mạnh mẽ biết lo toan những việc lớn…Đúng là như vậy nhưng họ không
nghĩ rằng việc gần ấy khác với việc thương. Bố bao giờ cũng thương con gái hơn
con trai. Có người phản đối ý kiến này và lập luận con nào cũng được thương yêu
như nhau. Mình chỉ cười bởi có tranh luận cũng chẳng đến đâu và biết đâu mỗi
người mỗi khác. Có ai đem sự yêu thương ra đong đếm đâu mà bảo chúng bằng hay
hơn…


Riêng mình thì dù yêu thương, chăm lo cho cả hai con, nhưng
sâu thẳm trong lòng có phần thương con gái hơn. Nếu trong các con, khi xử sự
bao giờ mình cũng mềm lòng và nhân nhượng với con gái…


Ngày con gái đi học mẫu giáo, cũng ngôi trường con trai đã học,
vẫn những cô giáo đã quen biết ấy vậy mà khi đến bữa con không chịu ăn thức ăn ở
trường mặc dù các cô đã dỗ, đã dọa hết cách. Lúc đến đón con về khi biết chuyện
dù mồm dọa nếu không ăn, bố bảo các cô cứ để mặc cho chết đói nhưng đến ngày thứ
3 “đành” phải cho vào trong balô của con lọ ruốc thịt. Lâu dần con cũng quen và
bắt đầu ăn cùng các bạn. Ở nhà nếu con không thích ăn món gì mà xúc vào bát mà
con hất ra là “đành” phải thôi.


Nghĩ lại nhiều năm trước khi con trai còn bé, không chịu ăn
canh, vừa chan canh vào bát bắt ăn, mình quay đi là con trai đổ ngay vào chậu
cây cảnh, điên tiết mình xúc lại chỗ cơm con vừa đổ vào gốc cây, bát cơm có một
phần lẫn đất và bắt há mồm để mình đút. Con trai nhìn bát cơm mếu máo khóc  và không chịu há mồm (nó sợ bố đút thìa cơm đất
ấy vào mồm) mình bực tức đưa cả thìa cơm ấy vào mồm nó khi nó còn đang mím chặt
môi (mà lúc đó nó có há mồm thì đến Cụ Nội mình cũng chẳng dám đút vào mồm nó).
Vừa khóc vừa xin và hứa sẽ ăn canh. Thằng bé mếu máo, nhắm mắt nuốt từng thìa cơm
sau khi mình lấy bát cơm khác và chan canh vào đó. Cứ nuốt luôn mà chẳng buồn
nhai cho đến khi hết bát cơm.


Bao nhiêu năm đưa đón con đi học, khi đã lớn, các bạn cùng học
đa số đã tự đi xe đạp đi học, con gái vẫn chưa biết đi xe đạp. Mất cả tuần  buổi tối cả nhà thay nhau dạy con đi xe đạp,
thôi thì cáu gắt, quát tháo để rồi lắm lúc nghĩ thầm; “Kệ nó vậy…”. Mãi rồi con
cũng có thể đi được nhưng khi kèm con ra đường (mình đi xe máy đằng sau) nhìn
con gái đi xe loạng choạng giữa biển xe cộ đang chen lấn bạt mạng. giành nhau từng
chục cm đường mà lắc đầu. Thôi “đành” đèo con cho nhanh.


Con trai phản đối rầm rầm, bảo bố làm thế nó ỷ lại. Mai con sẽ
kèm nó đi học buổi sáng. Nói là làm, sáng hôm sau nó bắt em dậy sớm và lấy xe đạp
ra đi học. Rủi sao sáng đó trời mưa lất phất, con bé đi được một quãng khi leo
lên cầu vượt do tay lái chưa vững, mắt lại đeo kính cận bị nước bám vào, chẳng
biết vì nhìn đường hay do đâu mà ngã xõng xoài, quần áo bẩn, khủy tay đầu gối
xây xát. Hai anh em phải quay lại nhà để thay quần áo, thế là đứa muộn học, đứa
muộn làm…Từ hôm sau Mẹ, Bố, Anh lại “đành” thay nhau đèo đi học. Trưa không ai
đón được phải đi bộ về nhà Bà Nội (cũng may không quá xa trường).


Mấy hôm nay con gái ốm, biết bố hay nhân nhượng nên không chịu
ăn cái gì, hỏi ăn gì cũng lắc, cứ ép ăn được một tí y như rằng sau một lúc con
gái lại vào nhà tắm nôn ra. “Đành” phải thôi.


Nhớ lại hơn 12 năm trước, khi đó con mới vào mẫu giáo, hôm
trước thấy con sốt cho nghỉ học, hôm sau mình có việc nhà phải đi Nam Định (bằng
xe máy). Chiều đó khi về đến Phủ Lý nhận được điện thoại của bà xã báo con sốt
cao trên 40* và bắt đầu co giật, đang đưa đi cấp cứu. Hôm đó Hà Nội mưa như
trút suốt cả ngày, phố xá ngập mênh mông, mãi một lúc lâu bà xã mới đưa được
con vào Bệnh viện Nhi Thụy Điển (nay gọi là Bệnh viện Nhi TW). Nghe điện thoại
mình xanh xám cả mặt mày và lên xe phóng như điên cuồng về HN. Hơn 40’ đồng hồ
qua quãng đường 55km đông nghịt xe cộ mình đã về đến bệnh viện.


Nhìn bà xã mếu máo khóc và anh chị cùng bác sĩ nét mặt căng
thẳng là biết ngay có chuyện chẳng lành. Con gái bị viêm não mô cầu…


Có lẽ sau bao nhiêu năm mỗi khi nhớ lại mình không thể giải
thích được vì đâu mà con gái đã qua khỏi căn bệnh hiểm nghèo ngày ấy, khi đa phần
mọi người đều nghĩ nếu con gái có sống được cũng sẽ mang tật suốt đời. Nghĩ lại
cảnh cái xilanh to tổ bố với cái kim dài 10cm cắm vào xương sống của con để rút
tủy cùng những nét mặt đăm chiêu của cả bác sĩ VN và Thụy Điển khi đứng trao đổi
quanh giường bệnh mà vẫn thấy lạnh người. Giá mình có thể gánh tất cả bệnh tật,
đau đớn thay cho con, kể cả đổi mạng sống của mình. Miễn là con được sống.


Sau này bác sĩ giải thích do đưa cháu vào kịp thời (nếu chậm
1/2h nữa thôi là khó cứu) đồng thời do từ bé đến lúc đó cháu không uống, không
tiêm kháng sinh (do con gái không chịu uống thuốc) nên khi truyền kháng sinh
ngay lập tức có tác dụng.


Đã hơn 12 năm sau cái  ngày khủng khiếp ấy. Giờ con gái đã là thiếu nữ,
nhưng chưa bao giờ mình hết lo âu mỗi khi con ốm. Trong cuộc sống hàng ngày dù
đôi lúc quát mắng nhưng thâm tâm vẫn chiều con.


Mọi người tiếp xúc bảo con gái “tồ tồ” thế nào ấy. còn mình vẫn
nghĩ con gái như con “Gà công nghiệp”.


Cũng muốn con gái có một chút như con “Gà rừng” hay chí ít
như con “Gà ta” nhưng chưa biết phải làm như thế nào.


Entry này viết trong lúc con gái đang ngủ, từ hôm qua đến giờ
đã hết sốt, mọi việc đang ổn dần. Cám ơn tất cả bạn bè đã thăm hỏi, động viên, chia
xẻ với mình trong những bối rối, lo lắng…Đặc biệt cám ơn B, một người bạn, người
em luôn quan tâm, giúp đỡ mình bằng những việc làm thiết thực. Em vẫn hay nói ở
bên cạnh anh, nhiều lúc em có cảm giác như được ở bên cạnh Ba. Sao nhiều lúc thấy
anh giống Ba thế…


“Con gái luôn là điểm yếu của những ông bố”     


 


 


 


<!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{
line-height:115%;
font-size:11.0pt;
font-family:"sans-serif";
}

-->

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment
Link : <a href="Link URL">TÊN LINK </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhạc của tui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]