Thứ Tư, 28 tháng 11, 2012
Lời mở đầu
"Ngoảnh lại mình bước sang chiều
Vương trên mái tóc đã nhiều gió sương...
(Nửa Đời Nhìn Lại 2- Tha Phương)
Tôi không biết gọi những điều mình viết ở đây là cái gì, chỉ biết rằng trong cuộc sống thực tại đôi khi ký ức chợt ùa về lúc bất chợt mình gặp một hình ảnh, đọc một quyển sách, tờ báo…bỗng thấy một cái gì đó giống những gì mình đã có, đã qua. Trong đầu những hình ảnh, sự việc trước đây chợt hiện về ít một, lúc đầu mờ nhạt và dần rõ nét hơn. Bộ não con người tuyệt vời hơn rất nhiều mọi cái ổ cứng của computer nhưng nó cũng có dung lượng nhất định và theo thời gian khi người ta già đi, bộ não cũng suy giảm dần mọi chức năng...Con người ta bắt đầu quên…rồi đến lúc nào đó bắt đầu lẫn
Tôi không có ý định viết hồi kí, tôi chỉ có ý định viết lại những gì tôi đã trải qua trong một số những năm tháng của đời mình, những năm tháng đã để lại những ấn tượng khó phai mờ. Những năm tháng như “vết sẹo” trong kí ức này đã giúp tôi trưởng thành. Tôi viết để kể lại trước tiên cho các con tôi, cho những người thân, bạn hữu…biết được những nhọc nhằn, gian khổ, những niềm vui, hạnh phúc trong hành trình “Làm Người”.
Để rồi mai này các con tôi đọc chúng sẽ hiểu bố chúng đã sống như thế nào…Có thể đây chỉ là những mảnh vỡ của ký ức, sự đan xen những suy nghĩ của thực tại và của cả dĩ vãng. Len trong vị ngọt sôcôla có vị đắng ở đầu môi, ở trong trong veo nước mắt có mầu trắng và vị mặn mòi của muối, trong nhung lụa xa hoa có xót xa tủi nhục…Đó chính là những thực tế, những tâm tư tình cảm của tôi trong những ngày tha phương.
Đã hơn 30 năm kể từ ngày ra đi và 24 năm từ ngày trở về đất mẹ, thời gian cùng với những bộn bề vất vả của công cuộc mưu sinh đã phủ lên những năm tháng ấy một lớp bụi mờ, và có thể theo dòng trôi của thời gian tất cả sẽ biến mất. Hôm nay tôi ngược dòng kí ức ngồi ghép lại từng mảnh, từng đoạn để nhớ mà tiếp tục sống, để cho con, cho những người thân...”Cha nghèo chẳng có gì đâu. Cho con nắm chữ làm giầu nghĩa nhân”. Trong những trang viết này thường hay xen lẫn những bài thơ. Trước đây hầu hết tôi đã post lên blog này, nhưng trong những trang viết này tôi vẫn để lại vì muốn các bạn biết bối cảnh và tâm trạng của tôi khi viết bài thơ đó.
Thủa ra đi mang gánh sầu nhân thế - Một niềm đau khắc khoải nhớ quê hương - Chút dòng thơ làm bạn vạn dặm đường - Tôi chép lại tặng những người bạn nhỏ - Xin hãy để tâm hồn ta mở cửa - Đón niềm vui gạt bỏ những ưu phiền - Quên đi nhé những nỗi đau và tủi nhục năm tháng này xa xứ - Hãy giơ tay để ngàn đời nắm giữ - Tình quê hương đất mẹ mãi bên mình.
Được sự động viên của người thân, bạn bè tôi quyết định post những trang viết này lên blog của mình để người thân, bạn hữu cùng chia xẻ với tôi những kỉ niệm của mình và tôi cũng muốn giữ những trang viết này để làm kỉ niệm. Do các phần viết trước đây liền mạch, dài theo từng sự kiện, thời gian nên không phù hợp với dung lượng một entry, dễ làm người đọc mệt và chán nên tôi sẽ sửa lại từng sự việc, ngắt quãng thời gian cho phù hợp.
Mỗi entry của “Những Năm Tháng Tha Phương (NNTTP) này sẽ được đánh số và có tiêu đề nhỏ phù hợp với nội dung của từng phần.
Một sự mở lòng để được xẻ chia...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment
Link : <a href="Link URL">TÊN LINK </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhạc của tui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]