Thứ Bẩy. Hôm nay mọi người rảnh hơn. Buổi sáng vợ chồng chú
em xuống giúp việc nhà và cơm nước. Cô em dâu nấu cơm, chú em phun thuốc muỗi
và cùng với mình dọn dẹp 4 tầng nhà.
Lúc mở cổng thấy chú em đèo cả Mẹ xuống, Bà muốn xuống chơi với
cháu, dù hôm con gái vừa ốm bà đã vội vã bắt đứa cháu đưa xuống rồi. Nhìn Mẹ đi
liêu xiêu như chực ngã khi bước vào sân mình vội đỡ Mẹ. Bà xuống làm gì cho khổ, ốm yếu thế còn cố đi.
Sang năm là Mẹ tròn 90 tuổi. Vóc dáng nhỏ như một đứa trẻ, Mẹ
chỉ nặng hơn 30kg. Tay sách cái túi vừa bước vào cửa vẫn còn đang thở hổn hển Mẹ
đã hỏi cháu đâu. Rờ rẫm từng bậc cầu thang Mẹ leo lên tầng 2 với cháu. Lập cập
lôi trong cái túi nilon ra 2 bịch sữa Cô gái Hà Lan đưa cho cháu vừa hỏi đã uống
hết chỗ sữa bà mua hôm trước chưa, có ăn được cơm không…
Nhìn Mẹ rờ rẫm sờ trán cháu xem có sốt không mình nghĩ thầm
con gái có ốm cả tuần vẫn còn khỏe hơn bà. Nghe Mẹ dặn cháu phải cố ăn uống, hết
sữa bà lại mua mình chẳng dám nói ra sự thật hai bịch sữa hôm trước Mẹ mua cho
cháu vẫn còn nguyên trong tủ lạnh, Mẹ mua làm gì. Tiền tuất mẹ liệt sỹ mỗi
tháng được mấy trăm nghìn Mẹ cứ dành dụm, chắt chiu từng đồng, chẳng tiêu pha
cái gì để những dịp như thế này mua quà cho con cho cháu. Lắm khi thấy Mẹ chắt
chiu mấy anh em nói bà cần gì cứ tiêu, rồi biếu Mẹ ít tiền, Mẹ chẳng bao giờ nhận
và nói: Tôi thiếu gì tiền. Ôi Mẹ ơi! Tiền
tuất cả tháng Mẹ nhận được chẳng đủ cho con với hai ba đứa bạn uống một bữa bia buổi chiều, số tiền
ấy nếu để Mẹ ăn mỗi sáng một bát phở thì chẳng hiểu có đủ cho cả tháng không.
Ngồi với cháu một lát, Mẹ lụi cụi đi dọn nhà với hai ông con
trai. Dặn Mẹ cứ ngồi đấy chơi với cháu nhưng Mẹ đâu chịu ngồi yên. Thấy đống vỏ
lon bia mình uống xong vứt bừa bãi lại đi nhặt gom lại cho vào túi nilon và còn
dặn: Bây giờ người ta mua 200 – 300 đồng một cái đấy. Mấy vỏ lọ dầu gội, sữa tắm,
nước rửa bát…ném ra, Mẹ cũng lụi cụi nhặt và xếp gọn và dặn để bán cho hàng đồng
nát (ve chai)…Mẹ vuốt phẳng đống túi nilon và dặn để đấy đựng rác dần, mấy cái
dây chun bên ngoài túi cũng được lồng vào cổ tay rồi lát nữa để vào một chỗ
phòng khi cần đến…
Chợt nhớ lại ngày xưa, khi mình mới 8 -9 tuổi, đến nơi Mẹ làm
việc, hết giờ làm thấy Mẹ cặm cụi ra bãi than người ta đã đổ đi nhặt từng hòn
than pha đá, đập bỏ phần đá để lấy phần than ít ỏi, nhặt những mẩu củi cháy dở
về để có cái nấu cơm nuôi anh em mình…
Ôi Mẹ ơi! Suốt cả đời chắt chiu dành dụm đến giờ gần một thế
kỷ qua đi mà vẫn phải thế này sao? Mẹ như hàng triệu bà mẹ Việt Nam khác suốt cả
đời cơ cực, tần tảo lo toan, chắt chiu dành dụm từng hạt lúa củ khoai, từng đồng
bạc lẻ để nuôi con, nuôi cháu, đóng góp cho đất nước khi cần, vậy mà khi
con lớn lên chưa kịp một ngày đáp đền công lao sinh thành, dưỡng dục đã cầm
súng lên đường vì Tổ Quốc rồi mãi mãi không về. Mẹ nén đau thương, mất mát lại tiếp tục chắt bóp, dành dụm nuôi những đứa
con còn lại…
Có nơi nào trên hành tinh này nhiều những bà mẹ thế như ở Việt
Nam này không? Xót xa thay cho một quốc gia với “rừng vàng, biển bạc đất
phì nhiêu” và mấy nghìn năm lịch sử oai hùng mà sao muôn đời vẫn nghèo, vẫn khổ.
Đến bao giờ mới hết những người mẹ suốt đời phải tần tảo, chắt chiu như mẹ tôi?
Đổ lỗi cho chiến tranh ư? Hết chiến tranh lại đổ lỗi cho
thiên tai…Chẳng ai nhận mình có lỗi.
Nhìn Mẹ đang xếp lại đống báo, mình thầm nghĩ: Mẹ không biết
chữ (ngày xưa ông bà bảo con gái không cần học) nên không biết trong cái đống
báo ấy người ta nói nhiều về những kẻ đã đốt hàng vài chục nghìn tỉ tiền thuế của
dân khi ra nước ngoài mua một đống đồng nát đem về VN bỏ xó, cũng như những kẻ
đang tâm đẩy những người dân ra khỏi mảnh ruộng ở Vụ Bản quê Mẹ, nơi ngày xưa
ông bà ngoại vẫn gieo trồng cầy cấy hạt lúa, củ khoai nuôi Mẹ lớn khôn. Chúng
làm việc đó vì sao? Những người mẹ của chúng
đã có khi nào tần tảo, chắt chiu như muôn triệu người mẹ VN?
Cũng trong đống báo ấy có bài mới đăng ở kì họp Quốc Hội
đang diễn ra, cái Chính Phủ “chẳng giống ở đâu cả” đã báo cáo và xin Quốc Hội
cho tạm lùi thời gian tăng lương cơ bản vì…không lấy đâu ra tiền.
Mẹ ơi! Tin mừng đây: Quốc
Hội vẫn quyết định tăng lương cơ bản thêm 100nghìn theo lộ trình.
Nhưng tin buồn là: Gói
xôi, hay bát mỳ Mẹ ăn sáng, bữa cơm hàng ngày sẽ bớt phong phú vì thực phẩm
tăng giá, tiền xe ôm Mẹ đi từ trên nhà xuống thăm con, thăm cháu (khi các anh
chị đi làm không đèo Mẹ đi được) sẽ tăng lên gấp rưỡi…và thế là Mẹ lại tiếp tục
“lặn lội thân cò” và rồi ngày mai cũng lại như hôm nay ngồi sắp xếp cái đống đồ
bỏ đi ấy để bán cho hàng ve chai…
Mẹ không biết chữ, tính toán cũng kém nên có nghe ai đó nói
chuyện cái tập đoàn Vinasin, vinaline gì đó tham nhũng, thất thoát một số tiền
khổng lồ, Mẹ sẽ nghĩ đó là bọn Tư Bản thối nát, giãy chết (vì tên nó là tiếng Anh
mà) mới thế, Chứ ở nơi như đất nước ta không thể có chuyện đó, càng không bao giờ Mẹ biết số tiền chúng nó đốt của dân ấy nếu để
trả tiền tuất cho tất cả các mẹ liệt sỹ trên đất nước này ít ra cũng được…hàng trăm
năm. Đau đớn sao khi Mẹ nói Ngày 27/7 người ta “CHO” mỗi gia đình Liệt sỹ 500
nghìn (mà Mẹ phải lóc cóc đi ra tận UB phường để nhận). Ôi! Mẹ ơi! Sao lại dùng
chữ “CHO”? Đây có phải là người ta bố thí cho mình đâu.
Có thể khi ngồi xếp đống đồ bỏ đi ấy để khi bán cho ve chai được vài
nghìn thì 500 nghìn ấy với Mẹ sẽ là số tiền lớn. Đau đớn, xót xa lắm Mẹ ơi, giá như nhà mình không phải nhận
số tiền ấy…
Bữa trưa muộn màng vì hai anh em dọn nhà xong đã 13h. Mẹ ăn
lưng bát cơm xong quay ra rửa đống xoong nồi, rồi cứ ngồi chờ rửa từng cái bát khi con
cháu bỏ ra, nói thế nào Mẹ cũng không chịu đi nghỉ trong khi hai anh em cứ ngồi
lai rai uống bia nói chuyện.
Xong việc, con gái đã ngủ trưa. Mẹ lại dò dẫm lên phòng ngồi
nhìn cháu ngủ, chốc chốc lại sờ trán cháu. Mẹ quay ra giục mình đưa vào bệnh viện
thăm con dâu. Suốt tuần Mẹ đòi đi nhưng các anh chị dứt khoát không cho, tìm đủ
mọi lý do để cản trở vì Mẹ yếu rồi, đưa bà vào những chỗ toàn người bệnh làm
gì. Mẹ biết vậy nên dặn: Anh cho tôi vào đấy thăm nó. Đừng nói với các anh chị ấy
là tôi vào đấy nhé.
Chiều Mẹ nên mình cũng đành lấy xe đưa Mẹ vào sau khi yêu cầu
Mẹ chờ đến 5h chiều để mang cơm vào một thể. Nghe vậy mới 3h Mẹ đã lụi cụi xuống
bếp cắm nồi cơm…
Khi lên xe Mẹ còn quay lại dặn cháu: Các bác có gọi điện bảo bà vẫn ở đây, đừng nói bà vào bệnh viện thăm mẹ mày nhé.
Vào bệnh viện, bước thấp bước cao Mẹ theo mình vào phòng bệnh,
vừa hỏi thăm con dâu vừa lập cập lấy cặp lồng cơm trong túi, sắp cái bát, đôi
đũa…
Bây giờ khi chuẩn bị kết thúc entry này để đi ngủ. Trong đầu mình
hiện lên những câu thơ đã viết năm nào:
Thủa
nằm nôi nghe mẹ ru giấc ngủ
Những câu ca chìm
nổi long đong
“Cái Cò lặn lội bờ sông…”
Sao tủi nhục một kiếp Cò như vậy?
Lớn
dần lên quên rồi ngày ấy
Mẹ
ru con câu hát…Cái Cò
Rồi
con đi xa bến, cách bờ
Trong giấc ngủ mơ cánh Cò nhớ Mẹ
Xin trở lại những ngày thơ bé
Nằm trong nôi nghe Mẹ hát ru hời
Cái Cò…Câu hát à ơi
Câu lục bát hay cuộc đời của Mẹ?
<!--[if gte mso 10]>
table.MsoNormalTable
{
line-height:115%;
font-size:11.0pt;
font-family:"sans-serif";
}
-->
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment
Link : <a href="Link URL">TÊN LINK </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhạc của tui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]