Hôm qua thấy phát ngượng vì cái comment của chú em khi thấy mình “Thùng rỗng kêu to”. Mở đầu thì to tổ bố, loanh quanh nói chuyện bé như con Kiến. Hôm nay đi làm được nghe một câu đùa vui nhưng quá chua chát về công việc, về những gì đang xảy ra với mình và nhiều người khác trong cơ quan, câu nói vui ấy vô tình lại có hình ảnh con Bò và con Kiến nên làm mình phì cười dù lẽ ra phải khóc mới đúng. Chính ra chú em phải nói mình mở đầu to như con Bò mới đúng.
Hơn một tháng nay, cú vài hôm no lại phang cho một phát, vẫn cái vụ ấy. Mặc dù gần như tất cả mọi người ai chú ý một chút thôi đều biết sự việc thực chất là như thế nào, vì sao lại có chuyện đó, nhưng sao giờ này cứ đổ hết lên đầu nhũng người như mình. Mẹ kiếp! Đúng là vớ vẩn.
Câu nói đùa vui của ông bạn chẳng biết diễn đạt như thế nào để người khác hiểu được đây, vì không ở trong cuộc nên mấy ai biết đã có chuyện gì. Nghe xong thấy chua chát vì đúng mà vẫn phải cười, hơn nữa cười vì chuyện trùng lặp bởi hình ảnh hai con vật.
Ăn trưa xong về cơ quan ngả người trên ghế nhắm mắt một chút cho đỡ mệt vì thiếu ngủ bởi Euro, mơ màng và thiếp đi…
Thấy mình đang trong khu vườn nghe con Ong Vàng đang hỏi thăm con Kiến đang lê lết với một cái chân bị gãy, vài cái chân khác cũng sứt sẹo dán đầy băng Ugo, mặt mày bầm tím, đôi chỗ còn vương vệt máu khô. “Sao vậy chú, lại đánh nhau à?”. “Đâu có anh ơi, em thân phận con Sâu, cái Kiến còn dám đánh nhau với ai nữa”. Cau mày con Ong Vàng hỏi tiếp: “Vậy sao đến nông nỗi này?”
Vừa đưa tay quyệt nước mắt vừa sụt sùi khóc con Kiến kể: “Hôm qua em đang bò chơi trong sân, bỗng nhiên anh Gián ở đâu vừa chạy vừa bay cuống quýt ngã đè lên người em, vậy nên mới ra nông nỗi này”. Ong Vàng trợn mắt: “Cái thằng Gián láo thật, cậy to xác hơn mà bắt nạt chú à? Cái thân phận nó chỉ chui rúc xó xỉnh, người bẩn thỉu, hôi rình mà láo. Được chú để đấy anh đi hỏi tội nó. Dù cũng là phận con Ong cái Kiến bé nhỏ thật nhưng anh không thể để nó bắt nạt chú đâu”.
Con Ong bay vào trong nhà, nhưng chưa cần tìm đâu xa đã nhìn thấy con Gián nằm ngay góc cửa. Ong nhủ thầm: “Cái loại toàn chui xó xỉnh sao hôm nay ban ngày, ban mặt mà dám ngang nhiên nằm đây?”.
“Này Gián! Sao hôm qua mày dám đè thằng Kiến, để nó gãy hết cả chân tay, mình mẩy thâm tím hết. Nó làm gì mà mày hại nó như vậy?”
“Ôi cậu Ong ơi, cậu không biết chuyện rồi. Tôi với chú Kiến có thù oán gì nhau đâu, tôi tuy to lớn hơn chú ấy bao nhiêu lần, thậm chí còn ăn thịt được chú ấy nữa, nhưng việc hôm qua không phải do tôi cố ý đâu.”
Ong Vàng cau mặt: “Vậy vì sao? Mày mà nói láo tao châm cho một phát thì hết đời”
“Có gì đâu cậu Ong ơi. Cậu nhìn cái thân tôi đây này, cánh thì xã ra, ngực bầm tím, ho khù khụ vì bị gẫy hai cái xương sườn, hình như lại còn bị tràn dịch màng phổi nữa. Tôi cũng thảm thương khác gì chú Kiến đâu”
Ong Vàng nhìn kỹ lại thì đúng như Gián nói, thậm chí trong Gián còn thảm thương hơn cả Kiến. Chạnh lòng thương Ong mềm giọng:
“Thế có chuyện gì vậy? Sao tự dưng cả hai lại đến nông nỗi này?”
“Có gi đâu.” Gián vừa ho vừa nói: “Hôm qua em thấy trời nắng ấm, do cứ ở gầm chạn lâu ngày ẩm thấp, người ngợm hôi rình, thấy vắng người định ra phơi nắng một tí cho sạch sẽ. Nào ngờ vừa ra đến mép sân chưa kip nằm cho ngay ngắn thì thấy bác Gà, bác Vịt chạy từ ngoài đường vào. Em sợ quá, cứ tưởng hai bác ấy nhìn thấy em chạy vào định ăn thịt, nhìn kỹ hóa ra không phải vì trông hai bác ấy cung hớt hải lắm, không biết có chuyện gì nhưng không hề quan tâm đến em, mà chắc cũng chẳng nhìn thấy em nên mới dẫm cả lên em đấy. Một bác dẫm lên đã đành, đằng này cả hai mới khổ thân em chứ”
Dứt lời, Gián thở hổn hển rồi bật ho, nó khạc ra một bãi cả đờm lẫn máu, rồi vừa quẹt mép vừa thều thào: “Chắc cơ sự này em cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Thôi cũng chẳng nuối tiếc điều gì. Nhờ Bác xin lỗi chú Kiến hộ em, cũng là “Tai bay vạ gió” cả thôi”
Ngậm ngùi nhìn thân xác tiều tụy của Gián, Ong nhủ thầm: “Mình phải đi hỏi cho ra nhẽ việc này. Sao lại để nhiều người vô tội bị oan uổng thế này”
Ong Vàng bay đi tìm Gà và Vịt. Chẳng phải tìm đâu xa chỉ một vòng bay nó đã nhìn thấy Gà và Vịt đang nằm thì thầm gì đó với nhau dưới gốc cây đầu ngõ. Biết mình yếu thế hơn nên vừa đậu xuống cành cây ngay trên đầu Gà và Vịt đang nằm, nó cất giọng từ tốn: “Em không muốn làm phiền hai bác, nhưng vì nghe chuyện hai đứa em vừa kể hôm qua chúng nó bị hai bác gây thương tích, em chẳng biết đầu đuôi câu chuyện thế nào nên tìm hai bác để hỏi nguồn cơn vì sao”
Gà vừa nặng nề nhấc đôi cánh trụi lông vừa nhăn nhó: “Chị Vịt kể cho nó nghe đi, tôi mệt lắm rồi. Bà chủ vừa mắng tôi một trận, lại còn yêu cầu tôi phải viết tường trình, kiểm điểm chuyện hôm qua đấy”
Vịt Bầu vừa nghe nói đã nhăn nhó: “Anh chỉ được mỗi cái tài “né” là giỏi. Sao hôm qua anh không “né” đi để bây giờ trông thảm hại thế? Mà nguồn cơn cũng chỉ vì anh nên tôi vạ lây đấy”
Gà Trống vừa gắng sức vẩy cái đuôi trụi lông cho bay bớt ít bụi cát vừa càu nhàu: “Nói chuyện với chị chán bỏ mẹ, việc ấy đâu phải do tôi, nhưng nếu chị không dám nói thì để tôi kể cho chú ấy nghe”
Với cái giọng chán chường mệt mỏi Gà Trống ca thán: “Có gì đâu, chung quy cũng chỉ tại con Lợn Nái kia kìa” Vừa nói nó vừa giơ cánh phải còn xơ xác mấy cái lông chỉ vào con lợn đang nằm ở góc chuồng. “Bà chủ chỉ cho nó ăn một ít rau lang, đã bỏ vào máng đủ rồi và dặn tôi phải trông chừng đừng để nó ra ăn hết chỗ rau ở ngoài. Tôi nhãng đi một chút vì thấy mấy con Mái tơ bên hàng xóm ngon quá lên sang bên đó “tà lưa” một lúc, khi quay về nó đã ra ngoài ăn gần hết chỗ rau. Mà thực ra nếu tôi có ở nhà cũng chẳng ngăn được vì nó có coi tôi là cái gì đâu. Nó bảo bà chủ làm thịt mày lúc nào chẳng được chứ làm thịt tao không dễ đâu nhé, tao còn đẻ ra cả đàn lợn cho bà chủ của mày cơ”
Ong Vàng sốt ruột ngắt lời: “Thế rồi sao? Bác cứ “Con Tằm nó nhả ra tơ mãi, em sốt ruột quá”
“Chú cứ bình tĩnh, chuyện ấy bà chủ chưa nói gì thì lão Bò ở bên hàng xóm ngứa mồm lại bảo cụ Trâu nhà mình bao che để con Lợn mới dám thế. Cụ Trâu vừa đi cầy về sẵn mệt mỏi, bực tức liền nổi khùng lên xừng xộ với lão Bò, rồi hai người húc nhau, thế là anh với chị Vịt đây bị vạ lây”
Ong Vàng nghe vậy liền nói: “Bác nói thế nào chứ, người ta bảo Trâu Bò húc nhau ruồi muỗi chết chứ có ai bảo Gà Vịt chết đâu. Mà nếu thế sao hai bác không chạy đi?”
“Chú ngu bỏ mẹ, nói với chú thà nói với cái đầu gối còn hơn” Vừa nói Gà Trống vừa giơ cái đầu gối xưng vù bầm tím ra (Chắc hậu quả của việc hôm qua chạy vội để rồi dẫm cả vào thằng Gián đây. Ong vàng thầm nghĩ). “Cái đám Ruồi Muỗi chúng nó khôn như Chấy, thấy cơ sự hai lão ấy chuẩn bị húc nhau là chúng đã bay đi hết rồi”
“Nhưng sao hai bác cũng không chạy đi, kệ hai lão ấy húc nhau đã làm sao?”
“Chú lại dạy khôn anh chị rồi, cũng muốn chạy lắm chứ, nhưng chạy sao được. Nếu chạy Cụ Trâu nhà mình sẽ chửi anh chị là lũ khốn nạn, người nhà mà bỏ nhau, hơn nữa anh cũng liên đới trách nhiệm vì đã để con Lợn nó ăn hết rau, muốn trốn trách nhiệm cũng chẳng được”
“Nhưng anh chị có chạy thì mới dẫm phải thằng Gián chứ” Ong Vàng vặn lại.
“Chú nhầm rồi, lúc ấy chỉ né ra một chút thôi” Chị Vịt Bầu đỡ lời Gà Trống “Chẳng lẽ cứ lẩn quẩn quanh chân hai ông ấy, lạch bạch như chị không khéo hai ông ấy dẫm cho một cái chẳng phọt cả trứng ra ấy chứ. Nếu không chết cũng tịt mẹ nó một lứa đẻ”
Thấy chị Vịt Bầu đột nhiên cục cằn, Ong Vàng biết hai người đang bức xúc, nó liền chào rồi bay ra ngõ. Cũng không còn giữ ý định tìm Trâu hay Bò để hỏi nữa vì nó đã hiểu được câu chuyện, nhưng vừa bay qua hàng rào nó thấy lão Bò hàng xóm đang nhìn ra ngõ như chờ ai đó. Ngứa mồm và cũng vì tò mò nó hỏi: “Ông Bò ơi thế sao hôm qua ông lại húc cụ Trâu thế?”
“Mày bảo sao hả thằng oắt con? Ai bảo mày là chúng tao húc nhau? Tao là người có học,trong bụng một đống sách mà lại cư xử như thế sao? Mà thôi biến mẹ mày đi, lão Trâu về kia rồi, để tao chơi tiếp hiệp nữa cho lão ấy biết tay”
Lão Bò lồng lên đạp đổ cái cột hàng rào đánh rầm…
Giật mình vì phòng ngoài ai làm rơi cái gì đó. Hóa ra mình ngủ gật. Người toát mồ hôi. ÔI lại mất điện rồi.