Cám ơn em trai, người đã đọc ra cái ý chính mà rất ít người để ý, bởi trong cả entry ấy nó chỉ là vài chữ và nếu có ai đọc đến câu đó cũng chưa chắc đã đặt câu hỏi tại sao mình lại viết như vậy. Dù entry này bắt đầu từ một câu rất ngắn thôi khi viết về chuyến đi Côn Đảo, nhưng sẽ nói về một vấn đề khác.
Đã bao giờ mỗi người trong chúng ta tự hỏi: Tại sao bây giờ xu hướng trên thế giới người ta đang hướng đến du lịch sinh thái chưa? Vì sao mà trái đất đang ấm lên để rồi gây ra sự biến đổi khí hậu toàn cầu? Con người đã làm những gì để từ một trái đất trong sạch, với sự cân bằng của tự nhiên như vốn có để rồi giờ đây nó trở nên tàn tạ như hôm nay? Người nay đã trân trọng những gì mà cha ông mình gắng công xây dựng. Những giá trị tinh thần sao càng ngày càng bị mai một?...Vô vàn là những câu hỏi.
Chắc chúng ta chẳng ai không một lần nhìn thấy có những người đi lễ ở Đền, Chùa với quần sooc và áo hai dây hay những người đàn ông ăn mặc như đi chơi thể thao, rồi thi nhau nói tục, chửi bậy, khấn cầu những lợi lộc cho cá nhân, xin Trời Phật đồng tình với những mưu hèn kế bẩn để hại người ...Buồn thay khi đến những nghĩa trang thắp hương cho những người đã bỏ mình vì đất nước lại thi nhau kể về cái khôn của mình khi không phải ra trận để bảo vệ Tổ Quốc hay còn không biết họ đã chiến đấu bao giờ và như thế nào..
Ai dám đảm bảo rằng sau này trước mộ Cô Sáu trong nghĩa trang Hàng Dương vô số những con người thay vì thắp hương khấn cầu cho vong linh Cô và những Liệt Sỹ đã bỏ mình vì đất nước được an nghỉ cõi vĩnh hằng và luôn phù hộ cho Đất Nước cho Dân Tộc được Hòa Bình, lại cầu xin bổng lộc, phù trợ cho mình trong việc đạp lên đầu đồng loại để mưu cầu danh lợi hay ít nhất cũng nhỏ nhoi như việc nhẩm tính tuổi Cô, năm Cô bị xử bắn để về ghi một con Đề, con Lô...Chi vi loi nhuận mà người ta tàn phá thiên nhiên, tàn phá môi trường sống của chính mình và của thế hệ mai sau. Mình đã đến Tam Đảo, Sa Pa, Bà Nà, Đà Lạt...rất nhiều lần và từ nhiều năm trước đây, khi những nơi này còn gần như vẹn nguyên buổi ban đầu người Pháp khám phá ra nó. Đâu rồi những biệt thự thấp thoáng điểm trong những bóng cây rừng với bóng sương mờ mờ ảo? Giờ đây Tam Đảo, Sa Pa khách sạn mini sát vai nhau như nhà trong phố chợ. Đỉnh Bà Nà người ta bạt đỉnh núi xây khách sạn cao tầng với điểm vui chơi như công viên Đầm Sen. Đà Lạt thơ mộng vậy mà giờ đây nham nhở những quả đồi bị chặt đi những rừng thông để làm nhà kính, nhà nilon trồng rau, trồng hoa. Thác Cam Ly thơ mộng trữ tình thủa nào giờ sặc mùi nước cống thành phố...Bãi biển Sầm Sơn, Cửa Lò giờ như bãi chợ với bạt ngàn hàng quán, muốn ra được biển phải đi vòng thật xa. Ngồi trên bãi cát mà dưới chân toàn vỏ Cua, Ghẹ, Sơ Mít, vỏ Dừa...mùi bốc tanh nồng khăm khẳm như mùi chợ chiều. Đẹp và có tiếng như bãi biển Lăng Cô, Đà Nẵng bị bao nhiêu resort băm nát...
Côn Đảo còn nguyên sơ như vài chục năm trước đây bởi nó là hòn đảo nằm cách xa đất liền và người ta cũng bắt đầu đã có ý thức giữ gìn nó, nhưng ai dám đảm bảo rằng vì lý do lợi nhuận với sự giúp đỡ của đồng tiền và các mối quan hệ mà chỉ ít năm nữa thôi bãi biển thơ mộng, sạch sẽ đến tinh khôi này lại giống Sầm Sơn, Cửa Lò hay tử tế hơn một chút như Nha Trang, Vũng Tầu?
Cảm nghĩ của mình khi o Côn Đảo chính trong suy nghĩ: “Có lẽ nếu tắm ở đây mình sẽ làm bẩn biển”. Hãy nhìn lại mình. Nếu Tâm ta chưa sáng, Lòng ta chưa trong, hãy soi xuống biển, hãy nhìn vào những nhà tù với xà lim, hãy cúi đầu trước những ngôi mộ của các bậc tiền bối trong nghĩa trang Hàng Dương để suy nghĩ xem mình đang sống vì mục đích gì.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment
Link : <a href="Link URL">TÊN LINK </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhạc của tui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]