Hôm sau, với tấm lòng trắc ẩn, thương bạn, Ong Vàng đưa Kiến đến phòng mạch của bác sỹ kiêm dược sỹ QUAN Củ Chuối khám và lấy thuốc. Chẳng phải vì trên cái tờ rơi quảng cáo bảo khám chữa bệnh miễn phí vì ở đời có ai cho không ai cái gì đâu. Đến khối người đi làm từ thiện cũng đòi hỏi phải trương thương hiệu của họ thật nhiều, nếu không cũng chẳng dại bỏ tiền. Hóa ra thay vì bỏ tiền chi cho quảng cáo, họ làm từ thiện với sự đồng hành của thương hiệu. Chương trình từ thiện thu hút nhiều người xem hơn chương trình quảng cáo. Suy cho cùng cũng tốt thôi, đồng bào lũ lụt, người nghèo, các nạn nhân chất độc Da Cam… được hỗ trợ, thương hiệu được mọi người biết tới. Vẹn cả đôi đường.
Ong Vàng đưa Kiến đến phòng mạch ấy vì bác sỹ QCC cũng không đến nỗi nào, vẫn còn nhiều Y Đức, không như nhiều vị khác khi đi chữa răng ngoài việc thử máu (là đúng rồi) còn bắt cả thử nước tiểu, chụp phổi…Lắm khi cao hứng thể hiện tính Sỹ (nhất là trước mặt người khác giới trẻ trung, xinh đẹp) QCC sẵn sàng khám chữa bệnh miễn phí luôn, còn cho thêm ít thuốc bổ (các loại Vitamin “nội bộ” chứ không phải “ngoại nhập” mà nếu đem xét ngiệm thành phần có đến 99% là bột mì hoặc bột sắn). Thế cũng là tốt rồi, vì uống vào vô hại (bổ không đáng kể), còn hơn khối người sản xuất thuốc bằng bột đá, uống vào không đái ra được (vì bột đá nặng) sỏi thận thì bỏ mẹ đời. Mà thực chất Ong Vàng cũng đọc sách nên biết qua nghiên cứu (chỉ ở VN thôi) thực chất hiệu quả của thuốc không phải do thành phần hóa học của nó mà hiệu quả ở chính những lời ca tụng và tâm lý tin vào lời người ca tụng của đa số người bệnh.
Ngoài những lý do đó còn có một yếu tố nữa để Ong Vàng đưa Kiến đến đó. Phòng mạch rất đông khách đến khám chữa bệnh đã đành, lại thêm người nhà bệnh nhân, đám cò mồi, xe ôm, hàng nước chè ăn theo…nên ở đây có thể nghe được khối chuyện. Có thể coi cái phòng mạch ấy là trung tâm thông tin của làng. Ong Vàng vẫn đang muốn đi tìm nguồn cơn của sự việc đã xảy ra ngày hôm kia. Nếu biết được nó có thể bảo với anh em bạn bè để không mắc phải sai lầm như Kiến, như Gián.
Sau khi đưa Kiến vào phòng khám, Ong Vàng ra ngoài hàng nước chè chén trước cửa gọi một cốc trà đá và một điếu Thăng Long (dạo trước khi mới có thì đây là loại thuốc mà người giầu hay hút vì thấy bảo nó là sợi từ cây thuốc lá thật chứ không phải giấy tẩm Nicotin như thuốc lá ngoại, nhưng bây giờ nghe nói cũng nhiều Ma de in China). Ngồi thảnh thơi uống nước hút thuốc và giả vờ chăm chú đọc báo nhưng thực chất mắt nhìn vào tờ báo mà nó có biết trong đó có gì đâu bởi tai Ong Vàng còn vểnh lên để nghe chuyện thiên hạ đang bàn tán.
Cái thời đại công nghệ thông tin này mọi chuyện đều được lan truyền nhanh chóng, nào là intenet, điện thoại di động…thì khi có chuyện gì xảy ra chỉ vài phút sau cả làng đều biết, nếu ai không được chứng kiến sự việc thì khối người sẵn sàng cho xem lại clip đã quay được trong điện thoại di động. Ngay tuần trước việc con gà trống choai, lông đuôi mới mọc và cái như đuôi con tôm hiếp dâm chị gà mái góa chồng ở cuối làng mà còn có đứa quay được và phát tán lên mạng dưới tiêu đề: “Phi công trẻ chưa ra trường đã học đòi lái máy bay bà già”. Ngay như cái hệ thống loa của làng trước đây phải dựng cột, chăng lằng nhằng dây dợ, bây giờ đã được thay thế bằng hệ thống loa không dây. Nhưng “lợi bất cập hại” oái oăm thế nào mà sáng sớm hôm nọ trong khi các loa khác quanh làng đều đang phát bản tin của làng thì hai cái loa ngay đình làng lại dở chứng nói thứ tiếng gì đó nghe cứ như: Hảo,hảo su củ, lăng lủng trẻo…để rồi cả làng một phen nhớn nhác cứ tưởng đêm qua làng mình đã được di rời lên ven sông Hà Khẩu.
Với cái đầu quen suy luận Ong Vàng biết rằng chủ đề câu chuyện ở đây vẫn chỉ là chuyện ầm ĩ giữa ông Trâu và lão Bò, bởi vì chẳng công nghệ thông tin nào nhanh và phong phú như “công nghệ truyền mồm” và cũng chính ở đây qua sàng lọc những câu chuyện được nghe nó sẽ tìm ra được nguyên nhân chính của vụ scandal này. Vì mới vào nên nó biết câu chuyện đã được mọi người bàn tán từ lâu, nhưng nhờ kinh nghiệm mà Ong Vàng biết thường những kẻ khơi mào và nói nhiều là những kẻ chẳng biết được gì nhiều, gần cuối khi người biết chuyện không chịu nổi thói ba hoa của mấy đưa phao tin vịt mới thong thả kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
Con mẹ Vịt Trời đang thao thao bất tuyệt: “Mọi người không biết thì đừng có nói. Chị chồng tôi là nạn nhân của việc ấy lên tôi biết rõ nhất”. Mụ Vịt Trời này vốn dĩ là dân ngụ cư, vài năm trước khi di cư vào Nam tránh rét, đang bay thì bị đám thợ săn bắn bị thương, sống sót lê đến làng này được chồng chị Vịt Bầu cứu giúp cho ở nhờ trong nhà dưỡng thương. Vốn tính trăng hoa mụ ta dùng kinh nghiệm tích lũy được trong thời gian nay đây mai đó tán tỉnh em trai chị Vịt Bầu. Chàng Vịt mới lớn nhanh chóng mắc bẫy yêu của con cave mòn răng vì ăn cơm thiên hạ hơn mình vài tuổi. Lần “yêu” đầu của chàng với mụ nhanh chóng được cả làng biết qua lời tường thuật của mụ. Cực chẳng đã, dù không muốn gia đình chị Vịt Bầu phải để làm đám cưới cho hai người, bởi ở cái làng bé con con này đã mang tai tiếng như vậy thì con cái nhà lành nào nghĩ đến chuyện tìm hiểu anh Vịt Choai nữa chứ.
“Chú Kiến đúng là bị oan thật, vì nó có thù oán với ai đâu, chứ còn thằng Gián thì oan cái nỗi gì, nó chưa chết còn là may đấy. Ai bảo nó hôm trước có bát cơm nguội sắp thiu, bà chủ để đấy định cho anh Gà với chi Vịt Bầu nhà tôi, nó bò ngay vào ăn, đã thế còn ỉa vào đấy một bãi hôi rình”.
“Thế sao bảo thằng Gián nó ghét chú Kiến nên mới cố tình chạy vài bước rồi ngã đè vào chú Kiến để trả thù vì hôm mẹ thằng Gián chết, họ hàng nhà Kiến không cho chôn ở nghĩa trang của làng vì sợ dịch bệnh nên đã khênh ra rìa làng rồi ném xuống hố?” Con Chim Sẻ nãy giờ ngồi rỉa lông hóng chuyện cất tiếng hỏi trong khi đó hai con gà nhiếp sinh đôi (chắc được mẹ đưa đến đây để tiêm chủng) mỗi đứa một gói bim bim trên tay vừa ăn vừa hóng chuyện co rúm người khi nghe chuyện ném xác xuống hố, chúng nhìn nhau và kêu khẽ: “Khiếp! Khiếp”. Hai con Bồ Câu nãy giờ bỏ ngoài tai chuyện thiên hạ đang bàn luận vì mải thủ thỉ tâm sự một cách rất tình tứ, nghe thấy câu tai nạn, hành hung liên quay ra mắt tròn xoe góp chuyện: "Gù. Gù . Bắt đi tù". Mặc dù có hỏi chúng cũng chẳng biết bắt ai và vì sao lại bắt đi tù
Con mụ Vịt Trời vẫn oang oang: “Chuyện ấy tôi không biết, nhưng chị tôi nói thằng Kiến bị oan. Chị ấy bảo lúc nó bị đè vào người đã tưởng nó chết rồi. Trào cả máu mồm cơ mà, chân tay thì gãy lủng liểng. May mà nó còn có nhiều chân đấy, chứ hai chân như tôi với mọi người ở đây thì chỉ có cả đời ngồi xe lăn”. Bác Ngỗng nãy giờ im lặng ngồi nghe, thỉnh thoảng lại “bắn” một điếu thuốc lào, nghe đến đấy giật mình hỏi vội: “Cứu, Cứu! Sao không gọi xe cấp cứu?”
“Chờ được mạ thì má đã xưng. Ông có dùng di động gọi 115 ngay thì cũng nửa ngày may ra nó mới đến”. Con mẹ Ngan già nãy giờ nằm nghe chuyện với bộ dạng uể oải cất tiếng. “Con mẹ này đúng là ngắn học, thấy người ta ví von cũng học đòi chơi chữ” Ong Vàng thầm nghĩ, nhưng nó nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ ấy khi nghe mụ Ngan nói tiếp: “Người ta bảo con chị chồng mày bị như thế cũng đúng thôi. Ai bảo các mồm nó cứ quang quác cơ. Mà nó cứ loanh quanh với lão Gà Trống già ấy làm gì?”
“Bà câm mẹ nó cái mồm gái già của bà đi. Chị chồng tôi với bác ấy là anh em họ xa, nhưng họ tốt và thân thiết với nhau chứ không như cái loại bà. Đồ vô ơn”
“Thôi mọi người đừng cãi nhau nữa”. Bác Ngỗng sau khi nhắc nhở đám đông ồn ào giữ trật tự liền nói tiếp: “Sao tôi nghe nói là ông Trâu rủ chú Gà Trống ra rặng tre tán chuyện, lại còn nhờ chú Gà bắt hộ mấy con bọ ve trên lưng, đuổi hộ lũ Ruồi nên làm chú Gà “buông lỏng quản lý” con mẹ Nái Sề nó mới ăn hết chỗ rau. Khi bà chủ mắng ong Trâu lại bao che cho nó. Vì thế nên lão Bò mới có cớ gây chuyện?”
“Anh nhầm rồi anh Ngỗng ơi. Chuyện không phải vậy đâu” Chó Con nãy giờ thờ ơ với cuộc bàn luận giờ mới cất tiếng:
“Em ở trong nhà cùng ông bà chủ em biết hết mọi chuyện. Nói để mọi người biết thôi, đừng ai đi kể cho ông Trâu và lão Bò nghe lại phiền cho em. Mấy hôm trước em nằm ở cửa nghe ông bà chủ ngồi trong nhà vừa uống nước vừa nói chuyện. Lúc ấy ông Trâu vừa đi cày về, đang nằm dưới rặng tre để nghỉ, mồm xùi bọt trắng vì nắng nóng. Bà chủ nhìn thấy thế liền nói:
_Con Trâu nhà mình dạo này có vẻ yếu rồi, bây giờ ruộng đất cũng chẳng còn là bao, một vụ cày có 2 – 3 buổi. Để nuôi cũng phí, hay là bán quách nó đi ông ạ.
_Cái bà này nói đến lạ. dù ít thì vẫn còn ruộng. Bán Trâu đi thì cày bằng cái gì, tiền thì không có, ruộng ít mà nghĩ đến việc mua máy cầy à?
_Mình mua lại con Bò bên hàng xóm kia kìa, cần thì nó cầy cũng được. Nhà ấy không cầy, cũng chẳng ai chăm sóc. Con Bò ăn cũng thiếu, gầy giơ xương, cũng chẳng có cái chuồng mà ở. Nhà mình sẵn chuồng, lại có lũ trẻ dắt đi chăm bẵm, chỉ một tuần cứ cỏ non ăn đủ, ngủ ấm trong chuồng là béo tốt ngay”
_Chuyện đó đàn bà như bà tính sao được bằng tôi. Yếu Trâu còn hơn khỏe Bò. Thôi cứ biết vậy để tôi nghĩ đã.
_Ở cái nhà này không phải mình ông quyết định đâu nhé. Con Trâu này cứ bán cho cái đám chọi trâu ở Đồ Sơn là hơn. Tướng nó chỉ giỏi húc nhau.
_Bà đã thấy nó húc nhau bao giờ chưa? Nếu tôi thấy thì tôi đồng ý bán.
Chú Cún đang nói bỗng dừng lại chăm chú nhìn ông hàng thịt bên kia đường chặt những khúc xương với vẻ thèm thuồng, nó liếm mép im lặng. Ngỗng bực mình gắt:
_Ơ cái thằng này sao không nói nốt đi. Sau đó như thế nào?
_Anh chẳng chịu suy nghĩ gì cả. Ông bà chủ nói chuyện ấy lúc Lão Bò đứng sau nhà bên cửa sổ nghe được. Em đoán chừng lão ấy muốn tống ông Trâu đi để sang nhà mình ở cho sướng lên mới nghĩ ra việc xui con Nái Sề ăn hết đám rau, để rồi sau đó bà chủ sẽ bảo anh Gà không làm tròn trách nhiệm, còn ông Trâu thì bao che vì cả hai rủ nhau ra rặng tre. Lại còn thêm cái tội cậy khỏe bắt nạt Bò. Nâng cao quan điểm thế thì ra Đồ Sơn là cái chắc”
Đang ngẩn người vì những gì Chú Cún nói thì bác sỹ QCC bỗng gọi: “Ai là người nhà Nguyễn Văn Kiến vào đưa bệnh nhân về”
Ong Vàng vội vã chạy vào. Ông bác sỹ nói: “Gãy 2 chân, rạn xương tay. Có biểu hiện của chấn thương sọ não. Gan và Lá Lách bị dập…Tỷ lệ thương tật 70%. Chú có thể đưa bệnh nhân về nhà rồi làm đơn khởi kiện. Với tỷ lệ thương tật như thế này người ta sẽ truy tố kẻ hành hung theo luật hình sự với tội danh Giết Người”
“Mẹ kiếp! Nói như thánh tướng. Một mình ông đưa ra kết luận tỷ lệ thương tật thì ai công nhận”. Ong Vàng thầm nghĩ. “Muốn có giấy chứng thương phải qua hội đồng giám định y khoa. Mà cái hội đồng ấy lại do bạn bè lão Bò cầm chịch là chính thì tỷ lệ thương tạt của mày chỉ còn 10% thôi Kiến ơi. Mà tao nhìn mày như này chắc mày chết 90% rồi. Lão bác sỹ còn bảo là đi kiện, nhưng Kiến thì kiện ai? Kiện Củ Khoai à?”
Vừa lếch thếch cõng bạn về nhà Ong Vàng vừa nghĩ, chắc Cún Con nói đúng. Trẻ con không biết nói dối như người lớn. Kiến ơi! Nếu mày chết tao cùng anh em sẽ trả thù cho mày. Anh em mày sẽ chui vào tai lão Bò, còn tao sẽ đốt cho nó đau mà lồng lên. Rồi nó sẽ chết...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment
Link : <a href="Link URL">TÊN LINK </a>
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhạc của tui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]